Từ nay về sau, buổi trưa và buổi chiều Thẩm Tiêu đều sẽ đưa cơm đến nhà cũ. Phần lớn thời gian cô không nán lại lâu, cơ bản là đưa đến rồi rời đi, rất ít khi cùng xuất hiện với Chử Đình.Sau khoảng ba bốn ngày, khi cô lại đến đưa cơm, vào cửa thì thấy vài người quỳ trong sân, cô nhìn mà sửng sốt, thiếu chút nữa tưởng trở về triều đại phong kiến.
“Tình huống gì vậy?” Thẩm tiêu hỏi trợ lý.
“Cô đã quên chuyện mấy ngày hôm trước à? Chính là bọn chúng lái xe thể thao dọa tôi.” Trợ lý vô cùng ghi thù, còn thiếu hai tay chống nạnh chỉ vào bọn họ chửi ầm lên: “Có xe thể thao rất giỏi nhỉ, đùa giỡn ở nơi như bờ đê không vòng bảo hộ, cũng may không gây tai nạn chết người, xảy ra mạng người thì các người đền nổi không!”
Thì ra là bọn họ.
Nháy mắt Thẩm Tiêu cảm thấy ngay cả nhìn thêm một cái cũng ngại bẩn.
Đùa dai gì chứ, những người này trông đều hai mươi mấy, là người trưởng thành, lẽ nào không nhìn ra tình huống như thế sẽ xảy ra hậu quả gì sao? Đừng nói không có tai nạn chết người, cho dù xảy ra chết người, có lẽ bọn họ cũng sẽ không để ở trong lòng… chỉ có người coi thường mạng sống, mới có thể coi chuyện này như trò đùa dai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT