“Tới rồi, sứ mệnh của chúng tôi cũng coi như hoàn thành.” Khi cỗ kiệu đến cửa Lâm phủ, tên gia đinh cầm đầu vừa mời Chử Đình xuống vừa như trút được gánh nặng nói.Nhìn thấy Chử Đình được đón xuống kiệu, Thẩm Tiêu lại nói: “Không phải các người nói đón dâu hả? Sao quý phủ ngay cả chữ song hỉ cũng không dán?”
Không chỉ không có chữ song hỉ, đến ngay cả tân khách cũng không có. Nhìn vào không quá giống thành thân.
“Bởi vì cái gọi là hôn nhân, thật ra chẳng qua là một trong những thủ đoạn mời hai vị đi theo mà thôi.” Không biết khi nào, ở cửa lớn Lâm phủ xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông mặc trường bào màu trắng, có đường hoa văn rực rỡ trên tơ lụa khúc xạ dưới ánh trăng hơi tỏa ra ánh sáng, tự dưng khiến anh ta lộ ra một luồng tiên khí. Chỉ tiếc vị tiên nhân này hình như thân thể không tốt lắm, khí sắc có hơi tái nhợt, đi mấy bước đã ho khụ lên, nếu không phải bên cạnh có thị nhân đỡ, Thẩm Tiêu thậm chí hoài nghi có lẽ anh ta còn không thể đứng vững.
Chủ nhân tuấn mỹ mà ốm yếu như thế, đã ngoài dự đoán của Thẩm Tiêu.
“Anh chính là Lâm Huyền Chi?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play