Đợi canh nấu xong, Thẩm Tiêu nhúng đũa trúc vào canh rồi nếm thử một miếng, thả hành lá đã cắt nhỏ vào bên trong nồi đá: “Canh xong rồi, ăn chút canh đi đã.”
Đã rất lâu rồi mấy người bọn họ không ăn đồ dầu mỡ, đột nhiên ăn thịt cá, chắc chắn dạ dày sẽ khó chịu, ăn một chút canh thịt lót dạ trước để dạ dày được thích ứng.
Một nồi canh thịt đủ cho mỗi người một bát, hành lá nổi trên mặt nước làm cho canh trông ngon mắt hơn không ít. Anh Tử khá vội vã, cô ta không chờ được mà kề vào miệng bát húp một ngụm nhỏ, nước canh vào miệng nhàn nhạt mà thơm ngon, làm cô ta nhớ đến canh sườn rong biển mẹ nấu trước kia. Tay nghề của mẹ không tốt lắm, nồi canh dồn tâm dồn sức nấu rất lâu cũng chưa chắc ngon bằng bát canh thịt gần như chẳng có gia vị gì này, nhưng vào giờ phút này, cô ta có chút hoài niệm tay nghề của bà ấy.
Những người khác không vội như Anh Tử, thổi vài cái cho canh nguội bớt rồi mới bắt đầu nhấm nháp món ngon hiếm có này.
Nói thật lòng thì thật sự bát canh này cũng chẳng phải mỹ vị gì. Lúc còn sống, bọn họ đã ăn nhiều món canh ngon hơn nhiều, nhưng lúc này ngồi trước đống lửa, bát canh thịt này chầm chậm vỗ về tâm hồn của bọn họ, để lại trong họ một chút ấm áp.
"Tốt quá." Phương Minh Tuyết khẽ cảm thán một câu. Cô ta đã có chút chai sạn với cái cuộc sống đơn điệu cứ lặp đi lặp lại này, có lẽ chỉ khi đầu lưỡi được thưởng thức đồ ăn ngon, cô ta mới có cảm giác như mình đang sống.
Một bát canh vào bụng, mọi người đều cảm thấy dạ dày ấm lên. Lúc này cơm lam cũng đã chín, Thẩm Tiêu nhấc nồi đá sang một bên, đổi lại thành phiến đá bình thường dùng để làm tảo bẹ chiên giòn, đợi sau khi phiến đá nóng lên, trước tiên cô dùng một cục mỡ dày bôi một lớp mỡ mỏng lên phiến đá, sau đó đặt thịt ba chỉ đã ướp lên trên, "xèo xèo" một tiếng, thịt vừa gặp nhiệt độ cao liền co lại, rất nhanh mùi thịt đã tỏa ra.
Những con người chủ yếu là dựa vào hải sản nấu với muối suốt mấy tháng nay vừa ngửi thấy mùi thơm này, đại não lập tức phát ra mệnh lệnh cực kỳ khao khát với thịt.
"Được rồi." Thẩm Tiêu vừa mở miệng, mọi người đã không đợi được mà bỏ thịt vào trong miệng. Tuy vẫn còn hơi nóng, nhưng khi miếng thịt ba chỉ nướng non mềm óng ả được cho vào miệng, nóng gì đó hả, trong nháy mắt đều xứng đáng.
Thấy mọi người lộ ra biểu cảm thỏa mãn và hạnh phúc, Thẩm Tiêu mỉm cười, cũng gắp cho mình một miếng ba chỉ nướng, cuộn lấy cơm trắng nóng hổi cho vào trong miệng. So với thịt mềm, cô lại càng thích cái cảm giác xén cạnh một chút hơn. Đặc biệt là phần mỡ bị nướng teo ra hết, mà phần nạc lại không có cảm giác bị khô, ăn cực kỳ ngon.
"Ngon." Thẩm Tiêu nhìn về phía Dương Hoằng: “Cảm ơn.”
Dương Hoằng cũng cười nói: “Tôi cũng cảm ơn mọi người khoảng thời gian này đã quan tâm chăm sóc.”
Anh ta là người đàn ông duy nhất trong đội, nửa năm nay không ít lần được các cô quan tâm bất kể trong tối ngoài sáng, hơn nữa trải qua biết bao dối trá lừa lọc ở hai thế giới trước, sự giúp đỡ lẫn nhau trên hòn đảo này càng đáng quý hơn đối với anh ta. Có lẽ trong rất nhiều ngày tháng tiếp theo, anh ta đều phải dựa vào khoảng thời gian này để sưởi ấm lòng mình.
Nói đến đây, Dương Hoằng lại khó tránh khỏi cảnh tỉnh mọi người một câu: "Sau này mọi người đến những địa đồ khác, chắc chắn sẽ gặp đủ loại người. Không phải ai cũng đáng tin, đến lúc đó mọi người vẫn nên cảnh giác một chút thì tốt hơn." Có đôi khi, có vài người sẽ giết đồng đội của mình để cướp tích phân.
"Yên tâm đi, bọn tôi cũng không phải người ngây thơ." Anh Tử vừa ăn thịt nướng vừa nói. Nếu đã tiếp nhận sự thật Dương Hoằng sắp rời đi, có tỏ ra buồn bã đau lòng cũng chỉ là làm màu, còn không bằng tiêu sái một chút, ăn xong một bữa cơm, mọi người gặp nhau là duyên, chia xa cũng không có gì phải buồn.
"Còn gì phải chú ý không? Dương Hoằng, anh nói thêm cho chúng tôi biết đi?" Phương Minh Tuyết dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh ta.
Tuy không biết sau này mọi người có duyên gặp lại hay không, nhưng Dương Hoằng cũng không tiếc kết giao thêm vài mối thiện duyên: “Được. Tôi biết cũng không nhiều, mọi người cảm thấy dùng được thì nghe. Ở địa đồ này, sau khi tích góp đủ tích phân, sẽ tự động mở ra địa đồ tiếp theo. Lúc này, mọi người sẽ có cơ hội mua được tình báo của địa đồ tiếp theo ở trung tâm mua sắm ảo, cần 20 tích phân. Biết được tình báo của địa đồ, đến lúc đó mọi người có thể dựa vào đó mà mua...”
Những điều Dương Hoằng vừa nói đều là những thứ mà đám Thẩm Tiêu sắp dùng đến, mọi người đều nghe rất nghiêm túc. Thỉnh thoảng lửa trong lò lại phát ra tiếng tanh tách, đêm nay đã định sẵn là sẽ mất ngủ cả đêm.
Lúc thịt nướng trên phiến đá được giải quyết xong, Dương Hoằng cũng kết thúc câu cuối cùng.
Mọi người sờ bụng, đã lâu rồi bọn họ không được ăn ngon như thế.
Lúc này thịt nướng giống như một chút mật ngọt trong hiện thực khó khăn, vào lúc mà con người ta mệt mỏi, cho họ động lực trong cuộc sống.
Ăn uống no say, nồi và phiến đá đều phải rửa sạch. Dương Hoằng bưng nồi đá lên như ngày thường, còn về phần phiến đá, anh ta để Thẩm Tiêu cầm đi cùng: "Phần còn lại giao cho mọi người đấy." Câu này là nói với mấy người Anh Tử.
“Không thành vấn đề, hai người cẩn thận một chút.”
Nơi này cách bờ bờ biển không xa, chỉ là đường hơi khó đi. Lúc Thẩm Tiêu và Dương Hoằng đến bờ biển rửa nồi, Dương Hoằng nói với Thẩm Tiêu: “Thịt hôm nay rất ngon, nhưng tôi cảm thấy đây vẫn chưa phải là trình độ cao nhất của cô.”
Thẩm Tiêu ngồi xổm trên phiến đá ngầm: “Cái này có tính là khen không? Cảm ơn nhá.”
"Thực sự cũng không giấu diếm gì, tôi từng mua đồ ăn trên trung tâm mua sắm ảo. Hương vị mà tiệm đó làm ra, tôi cảm thấy nếu có đủ điều kiện vật chất, có lẽ cô cũng có thể làm ra được." Dương Hoằng nói. Khi đó anh ta vừa thoát khỏi miệng yêu quái, nghĩ rằng người sắp chết, không thể lãng phí tích phân, bèn quyết định ăn uống no nê một bữa.
"Đồ ăn?" Thẩm Tiêu có hơi sửng sốt, nửa năm qua cô đã lật tung cả cái trung tâm mua sắm ảo, nhưng chỉ nhìn thấy một số tài nguyên sinh tồn cơ bản, gần như không hề có mấy thứ khác: “Sao tôi lại không thấy?”
“Cô là người mới, đạt tới 300 tích phân mới có thể thăng cấp trung tâm mua sắm, sau khi thăng cấp, cái gì cần có cũng đều có trong đó, đến lúc đó cô sẽ thấy.”
Thẩm Tiêu không biết chuyện đó. Có điều giờ đây cô đã rõ Dương Hoằng bảo cô cùng đi rửa nồi cùng trên thực tế là có chuyện muốn nói riêng với cô.
"Theo tôi được biết, trung tâm mua sắm ảo khá tương tự với Taobao, người ta có thể mở cửa bên trong đó, giống như mấy cửa hàng trước đó mua đồ, đều là người bình thường như chúng ta mở." Dương Hoằng có ấn tượng rất tốt với Thẩm Tiêu, trong số những người từng gặp, anh ta cảm thấy Thẩm Tiêu có cơ hội sống lại cao hơn đại đa số.
Lòng Thẩm Tiêu nhất thời gợn sóng: "Ý của anh là, tôi có thể mở một cửa hàng, dựa vào đồ ăn kiếm tích phân?" Lấy 1000 vạn tích phân ra để cô đi làm việc khác kiếm tiền thì nội tâm cô không chắc. Nhưng nếu dựa vào tài nấu nướng thì cô lại nhìn thấy hi vọng.
"Đúng thế, chỉ là mở cửa hàng cần điều kiện đặc thù, không phải ai cũng có thể tùy tiện mở được. Rốt cuộc là như nào thì trước mắt tôi cũng không rõ lắm, cô đến địa đồ tiếp theo gặp được những người khác, biết đâu có thể nghe ngóng được tin tức." Những lời muốn nhắn nhủ đã nói xong, Dương Hoằng cũng không muốn tăng thêm nỗi buồn ly biệt: “Tôi không về sơn động nữa, hi vọng chúng ta có duyên gặp lại, chúc cô may mắn.”
Nói xong, anh ta nhấn nút "Xác nhận rời đi" trong suy nghĩ, cơ thể biến mất trước mặt Thẩm Tiêu.
Không ngờ Dương Hoằng nói đi là đi, Thẩm Tiêu nhìn về nơi anh ta biến mất, im lặng một lúc lâu mới khẽ cảm ơn một tiếng, sau đó chuyển nồi đá với bàn đá về lại hang động.
Những người khác ở trong động biết được Dương Hoằng rời đi thì tinh thần cũng có chút sa sút.
Trong lòng họ đều rất rõ, tất cả mọi người đều là một tấm bèo nhỏ giữa đại dương bao la, những lời nói như “có duyên gặp lại” này đều rất xa xôi. Có lẽ nhiều lần rồi cũng quen.
Lúc này trời đã tối, mỗi người tự tắm rửa nghỉ ngơi. Thẩm Tiêu không buồn ngủ, mạch suy nghĩ trong đầu cô lúc này rất lộn xộn vì những lời nói của Dương Hoằng. Nếu như đã không ngủ được thì cô dứt khoát ngồi bên ngoài hang động và tiếp tục đánh bóng vỏ ốc màu của mình, và suy nghĩ về những gì sẽ làm trong tương lai.
Cho đến giữa đêm, vỏ ốc màu trong tay cô đã được đánh bóng thành hình rất tròn trịa, lúc này, trong đầu cô cuối cùng lại nhận được một lời nhắc nhở từ trung tâm mua sắm ảo: Vỏ ốc màu, giá thu hồi là 0,1 tích phân, có muốn bán không?
Sau khi nhấn xác nhận, Thẩm Tiểu nhìn thấy số dư trong trung tâm mua sắm ảo từ 3 thành 3,1. Lúc này cô mới xác định mình có nguồn tích phân rồi.
Ngày hôm sau thức dậy, mọi người vẫn chưa quen với sự rời đi của Dương Hoằng. Quen miệng gọi anh ta như thường ngày, nhưng không nhận được bất cứ hồi âm gì, lúc này họ mới sực nhớ ra là anh ta đã đi rồi.
“Cũng không biết sau này có còn cơ hội gặp lại hay không.” Rõ ràng chỉ thiếu đi một người, nhưng nơi đóng quân lại trở nên lạnh lẽo vắng vẻ hơn nhiều. Mới chia ly mà mọi người đã có cảm giác hoài niệm rồi.
“Còn sống thì còn cơ hội.” Thẩm Tiêu an ủi.
Thời gian là liều thuốc xóa nhòa mọi thứ.