Tuy ngày thường vẫn đi làm, nhưng sau khi tan làm, Từ Phàm vẫn sẽ đến bệnh viện một chuyến.Lại một ngày trôi qua, khi Từ Phàm đến bệnh viện thăm cha, vào cửa chợt nghe thấy đồng nghiệp của cha ở bên giường tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “… Không nghĩ tới ông lớn tuổi như vậy thân thể còn trẻ khỏe thế, tốc độ những miệng vết thương này khép lại rất nhanh, tiếp tục như vậy có lẽ ông rất nhanh có thể rời giường bệnh.”
Bệnh viện tỉnh là bệnh viện rất nổi tiếng, giường bình thường trong bệnh viện đều rất thiếu. Từng có hai chủ nhiệm còn vì giường ngủ cãi nhau, bởi vậy các bác sĩ cũng thích lấy giường ngủ ra nói giỡn.
“Thật vậy chăng?” Bác sĩ Từ cũng cảm thấy hai ngày này ngủ rất ngon, thân thể cũng rất nhẹ nhàng, thậm chí ông ấy cảm thấy được miệng vết thương bắt đầu ngứa. Những dấu hiệu đó đều đang cho thấy, miệng vết thương của ông ấy khôi phục tốt lắm.
“Đương nhiên.” Đồng nghiệp trêu ghẹo nói: “Vốn dựa theo dự tính của tôi, ít nhất ông cũng phải ở bệnh viện nghỉ ngơi một hai tuần mới có thể xuất viện điều dưỡng. Hiện tại tốc độ nhanh như vậy, tôi thậm chí nghĩ không phải tôi muốn mê tín, tin tưởng cách nói người tốt có phúc báo đâu.”
Mẹ Từ đứng ở bên cạnh, nghe xong, trên mặt vốn tươi cười lại khó nén chua xót: “Nếu đây là thật, vậy nên khiến tay Văn Hán cũng hoàn toàn khôi phục.”
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng bệnh mới vừa rồi còn rất hòa hợp nháy mắt đóng băng, bác sĩ vừa rồi còn cười đùa trong mắt lại hiện lên một tia bi thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play