Thoáng chốc như vậy đã đến sinh nhật Tần Tấn Dương, đêm qua sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Hạ Tịch liền chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng thì hay rồi, còn chưa để cậu có thể tự mình thức dậy đón tuổi 17 thì đã bị hai tên kia hò hét inh ỏi, muốn ngủ tiếp cũng không được nữa.

“Tần Tấn Dương, mày còn không chịu thức dậy?” Là Văn Bắc đang kéo chăn của cậu, phía ngoài cửa Tô Văn Hiệu trên tay cũng cầm theo một túi lớn đồ ăn. Đương nhiên là không thể thiếu một tô phở nóng hổi. Là món ăn yêu thích của Tấn Dương.

Là cậu ta vừa chạy đi mua ở quán phở yêu thích của Tần Tấn Dương. Tuy cách kí túc xá hơi xa một chút nhưng nước dùng lại rất đậm vị truyền thống, hơn nữa còn có loại phở gà mà cậu rất thích. Đáng tiếc ở nơi này, nếu muốn mua được thì buộc phải xếp hàng rất lâu. Danh tiếng của quán này cũng rất tốt, mỗi buổi sáng đều có rất nhiều người kéo đến đây để thưởng thức. Chính vì vậy từ khi rất sớm Văn Bắc đã thấy Tô Văn Hiệu rời ra khỏi phòng.

Vừa đẩy cửa vào bên trong mùi hương hấp dẫn này đã khiến Tấn Dương tỉnh hẳn, chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình. Xoay xoay mái tóc rối bời xong liền vui vẻ gáp một cái để rời giường.

“Dậy ngay đây, dậy ngay đây.”

Tô Văn Hiệu đặt bát phở ngay ngắn xuống chiếc bàn chính giữa căn phòng, cậu ta còn không quên gọi thêm cho Tấn Dương vài chiếc quẩy ăn cùng. Đợi đến khi Tấn Dương làm xong vệ sinh cá nhân ban sáng thì đã thấy một sữa sáng vô cùng phong phú.

“Không hổ là người anh em tốt của tau.” Tấn Dương vừa nếm thử vị nước dùng vừa giơ ngón cái lên biểu thị sự hài lòng của mình.

“Quả nhiên là không phí công sức lão tử sáng sớm đã chạy đi xếp hàng. Thế nào, mùi vị có khiến tên nô tài như ngươi hài lòng hay không?” Tô Văn Hiệu nhếch méch buông ra vài câu trêu đùa.

Tần Tấn Dương tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ mà đáp lại: “Tiểu nhân đa tạ.”

Đám Văn Bắc, Tô Văn Hiệu lựa chọn ăn bánh mì. Đây cũng là món ăn sáng nổi tiếng ở thành phố Y, nguyên liệu ở bên trong cũng rất đầy đủ, hơn nữa hoàn toàn có thể lựa chọn theo sở thích cá nhân để tạo thành ổ bánh mì ưa thích.

Kí túc xá lúc này vô cùng ít người lựa chọn ở lại, đa phần đều về nhà hoặc đi du lịch. Ít có căn phòng nào các thành viên đều ở lại giống như phòng 3 người của bọn họ.

Tần Tấn Dương ở lại đón sinh nhật cùng với bạn gái.

Tô Văn Hiệu quê chính gốc ở thành phố Y

Văn Bắc vì trời quá nóng mà không muốn ngồi ga tài chật chội, cuối cùng vẫn là lựa chọn ở lại đây.

Tiếng chuông điện thoại của Tần Tấn Dương vang lên, người gọi đến là mẹ cậu - bà Tần.

“Con trai, sinh nhật vui vẻ.”

Tấn Dương ra hiệu cho hai người còn lại biết là mẹ mình gọi đến, sau đó liền đi ra ngoài ban công để trả lời. “Cảm ơn mẹ.”

Buổi sáng nhiệt độ ở thành phố Y không quá cao, thậm chí lúc này vẫn được xem là có chút mát mẻ, các tia nắng buổi sớm chiếu vào ô cửa kính tạo thành những đường ánh sáng rất xinh đẹp.

Bà Tô từ lúc nhận được tin con trai không trở về vào kì nghỉ hè đã rất ngạc nhiên, còn không ngừng muốn bay đến thành phố Y để thăm Tấn Dương. Đương nhiên là đã bị cậu chặn lại rồi, khó khăn lắm mới có thể ở lại tự do tổ chức sinh nhật bên cạnh Hạ Tịch, nếu mẹ cậu đột nhiên xuất hiện ở nơi này chắc chắn là sẽ doạ sợ cô ấy.

“Con trai, lát nữa mẹ sẽ bảo ba chuyển tiền mừng sinh nhật cho con sau. Chị con bảo sáng nay có việc bận, chiều sẽ dẫn con đi ăn sau.” Tần Tấn Dương còn có một người chị gái khác, cũng đang làm việc ở thành phố Y. Tên là Tần Tố, bếu không phải chất lượng đào tạo, giảng dạy ở trường cấp III trọng điểm Kim Huyền vô cùng xuất sắc thì bà Tấn nhất định sẽ không để con trai mình đến đây học.

“Mẹ, được rồi mà. Mẹ không cần phải làm phiền chị Tần Tố đâu, mỗi lần đi họp phụ huynh chị ấy đều trách mắng con.” Tấn Dương nghĩ đến người chị của mình, bất chợt lại có cảm giác rùng mình đáng sợ.

Ngoài mẹ thì người mà cậu sợ nhất chính là chị mình - Tấn Tố, bởi lẽ người chị này từ nhỏ đã vô cùng nghiêm khắc. Bản lĩnh thì thật sự có thừa, trước giờ chưa từng để ai có thể xen vào quyết định của mình, vì vậy khi chị ấy khăn gói đến thành phố Y để phát triển bản thân đều nhận được sự đồng ý của ba mẹ. Vào năm sau đã có thêm một Tần Tấn Dương.

Dặn dò thêm vào câu mẹ cậu cuối cùng cũng chịu ngắt điện thoại. Tấn Dương đẩy cửa bước vào bên trong, Tô Văn Hiệu đã đi ra ngoài, chỉ còn một mình Văn Bắc đang chơi game trong phòng.

“Văn Bắc, Tô Văn Hiệu, cậu ta đi đâu rồi?” Kể từ khi trở về từ tiệm quần áo của chị Hiểu Nhi, tần suất cậu ta rời khỏi kí túc xá đương đối nhiều, mỗi lần rời đi đều không rủ đám Tấn Dương hay Văn Bắc đi cùng như mọi khi. Mà mỗi lần trở về đều rất vui vẻ, cứ như là đã nhặt được bảo bối gì rồi vậy.

“Không biết, dạo này cậu ta cứ như tên ngốc vậy.”

“Ngốc sao? Người ta cũng thuộc dạng học bá điểm trung bình thuộc top 20 của trường đó. Cậu có thể chê cậu ta ngốc nổi sao?” Tấn Dương vỗ vỗ vai Văn Bắc nói.

Tuy cả 3 người đều rất vất vả để vào được lớp chuyên tự nhiên A1 của trường Kim Huyền, nhưng xét về học lực thì quả nhiên Tô Văn Hiệu vẫn đỉnh hơn hai người bọn họ.

Chính là kiểu bạn trai toàn năng. Muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn học lực có học lực, các môn năng khiếu thể thao đều có thể cân tất. Không ít các nữ sinh đều ngày đêm ao ước Tô Văn Hiệu trở thành bạn trai của mình.

Chỉ đáng tiếc, đến hiện tại cậu ta vẫn nói không với chuyện yêu đương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play