"Giúp tôi xem một chút đi."

Lý Hà Nghiên nghiêng người, trong tay cầm một cây cơ, đi vòng qua nửa bàn bi-a, cúi người, híp mắt, dùng sức đánh cây cơ, những quả bi xếp thành hình tam giác văng tứ tung, bốn quả lần lượt lăn vào trong lỗ.

Anh đứng thẳng người, đem cây cơ đặt ở một bên, cười nói: "Máy tính hỏng thì cầm tới cửa hàng máy tính, cô tìm tôi làm gì?"

Trần Xảo kéo cánh tay anh: "Tôi là một kẻ ngốc về máy tính, nếu tôi gửi nó đến cửa hàng máy tính, họ chỉ nói một đống thứ linh tinh, lại phải trả mấy trăm đồng. Uông Dương nói rằng cậu học về máy tính mà, vì vậy tôi mới tìm đến cậu.”

Hoàng Tử: "Đừng hỏi anh Nghiên, để tôi chỉ cho cô. Tôi từng học việc trong cửa hàng máy tính một thời gian, lỗi màn hình xanh hay gì đó vẫn có thể giải quyết được."

Trần Xảo trợn trắng mắt: "Cậu á, quên đi, tôi mang đến cửa hàng máy tính còn hơn."

Hoàng Tử trên mặt tò mò không thể không hỏi: "Máy tính của cô có gì bí mật mà phải chỉ định người sửa?”

Một vài nam sinh đứng vây quanh bàn cười lớn.

Trần Xảo bỏ học cấp hai rồi ra ngoài lăn lộn, thường xuyên chơi với những tên côn đồ đường phố này nên cô đã sớm miễn nhiễm với kiểu trêu chọc này: "Máy tính này của tôi thực sự chỉ muốn cho cậu xem."

Lý Hà Nghiên lấy phấn lơ bôi lên đầu cơ : "Ngày mai cô mang tới, tôi sửa cho cô."

Trần Xảo: "Đừng, tôi có thể mang đến nhà cậu tối nay chứ?”

Lý Hà Nghiên lạnh nhạt nói: "Tối nay tôi không rảnh."

Mặc dù cô ta rất muốn thông qua việc sửa máy tính để liên lạc với Lý Hà Nghiên, nhưng không ngờ người này lại không cho mặt mũi như vậy, Trần Xảo thấy anh lạnh lùng, cô ta cũng không cố chấp nữa, nhẹ nhàng nói: “Vậy được rồi, để mai hay hôm nào đó tôi mang đến cho cậu, nhớ đừng quên nhé."

Hoàng Tử nhìn Trần Xảo rời đi, cắn một điếu thuốc và cười: "Cô gái này cũng thật nhiều tâm tư, nếu vừa rồi cậu không đáp ứng chắc sẽ không được ngủ yên mất."

Lý Hà Nghiên không nói gì mà nhìn xuống đường phố. Đối diện là cổng Nam của trường đại học Y, phía sau cánh cổng bằng hợp kim nhôm, những tòa kiến trúc cao thấp nhấp nhô hiện lên nổi bật giữa đêm.

Hoàng Tử đột nhiên nói: "Này, đó không phải là cô gái sống đối diện phòng cậu sao? Cô ấy tối nay trông khá đẹp nhỉ?"

Lý Hà Nghiên ngước mắt lên và hít một hơi điếu thuốc.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy suông màu trắng.

Bên kia đường, Ngụy Dư đang đợi đèn xanh, cô cầm chiếc điện thoại di động trên tay.

Chu Ngọc Như thở dài: “Mẹ không gọi điện thoại cho con, con cũng không biết đường gọi lại."

"Con vừa mới tan làm, con định tối nay sẽ gọi cho mẹ."

Chu Ngọc Như: "Con ở đó có đủ tiền sinh hoạt không?"

"Đủ ạ."

"Công việc bán thời gian của con kiếm được bao nhiêu trong một tháng?"

Ngụy Dư chần chờ một chút: "Hai vạn."

Chu Ngọc Như ghét bỏ nói: "Không phải ai cũng nói thành phố lớn này lương cao sao, chỉ chút lương này còn không bằng huyện nhỏ của chúng ta."

Đèn giao thông đối diện đổi màu, Ngụy Dư băng qua đường, Chu Ngọc Như vẫn đang phàn nàn về lương thấp trên điện thoại, Ngụy Dư nghe tai này ra tai kia, không tranh cãi với bà, cô đi qua quán bi-a.

Một mẩu thuốc lá đỏ rực bị ném tới.

Ngụy Dư dừng bước, nhíu mày nhìn sang, liếc thấy Lý Hà Nghiên đang đứng dưới gốc cây, cô khựng lại, sau đó nhìn “thủ phạm” tóc nhuộm vàng, nam sinh cười: “Ôi chao, tôi ném nhanh quá, không làm cô bị bỏng chứ?"

Đầu bên kia thấy cô không nói chuyện, Chu Ngọc Như không khỏi cao giọng gọi cô. Ngụy Dư nhìn đi chỗ khác, phớt lờ Hoàng Tử và nói với Chu Ngọc Như, "Con đang nghe đây."

Hoàng Tử Thao nhìn bóng lưng Ngụy Vô Tiện: "Nhìn thái độ tự cao của cô ta kìa."

Lý Hà Nghiên liếc hắn một cái: "Tay cậu rẻ tiền?"

(*) Tay rẻ tiền: không quản lý tốt được đôi tay, đôi tay không nghe lời, làm những việc không nên làm.

“A, tôi chỉ là đùa với cô ta thôi mà.” Hoàng Tử nụ cười trên mặt cứng đờ, “Anh Nghiên, làm sao vậy, cậu cùng cô gái này quen nhau à?.”

Lúc này, phía sau quán bi-a có người gọi anh: "Lý Hà Nghiên, còn chơi không?"

Lý Hà Nghiên ném tàn thuốc: "Các cậu chơi đi."

Ngụy Dư rẽ vào ngõ nhỏ, dưới ánh đèn đường mờ ảo, một con chó đen to lớn nằm yên lặng trên  mặt đường xi măng.

Giọng nói của Chu Ngọc Như có chút lên cao: "Vừa rồi sao mẹ lại nghe thấy giọng con trai, Ngụy Dư, con không giấu mẹ có bạn trai đấy chứ?"

“Không, con đang ở ngoài đường.” Ngụy Dư nói, “Vừa rồi là giọng của người khác.”

Chu Ngọc Như: "Con đừng vội có bạn trai, chờ con tốt nghiệp về quê đi làm, mẹ sẽ nhờ dì hai con giới thiệu, dì hai con hai ngày trước có nhắc tới con, nói con với con trai hiệu trưởng trường dì ấy... "

Ngụy Dư có chút bực bội: "Mẹ, điện thoại của con sắp hết pin, về đến ký túc xá con sẽ gọi lại cho mẹ."

Ngụy Dư thở dài, đi lên tầng hai, có tiếng bước chân phía sau cô, tiếp theo là tiếng chuông điện thoại di động và sau đó là giọng nói lười biếng của anh.

"Đừng tới, mấy giờ rồi, ở nhà, còn có thể ở đâu?"

Ngụy Dư không quay đầu lại, đi đến tầng bốn, liền nhìn thấy Tống Lộ đứng ở cửa: "Cậu đã về rồi."

Ngụy Dư kinh ngạc: "Cậu tới lúc nào?"

"Mới có hai mươi phút."

"Sao cậu không gọi mình?"

Tống Lộ xoay người sang một bên, bảo cô ra mở cửa: "Mình nghĩ giờ này cậu cũng sắp tan làm rồi, cứ ngồi đây đợi đi, dù sao mình nghịch điện thoại cũng được."

Ngay khi cánh cửa mở ra, tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.

Lý Hà Nghiên đi lên, Ngụy Dư bước thẳng vào phòng, Tống Lộ theo sau.

Cửa vừa đóng lại, Tống Lộ liền nói: "Cậu thật có phúc."

"Cái gì?"

Tống Lộ nháy mắt một cái: “Chàng trai vừa mới đi lên không phải ở đối diện với phòng cậu sao?”

Ngụy Dư dừng một chút: "Ừ, ở đối diện phòng mình."

Tống Lộ hai mắt sáng lên: "Cậu ấy tên là gì?"

Ngụy Dư nhìn cô: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

“Cậu ấy trông rất đẹp trai.” Tống Lộ vẻ mặt buôn chuyện, “Cậu ấy tên gì?”

"Lý Hà Nghiên."

"Mối quan hệ của cậu với cậu ấy như thế nào?"

"Không tốt lắm."

Tống Lộ: "Vậy cậu còn biết tên cậu ấy?"

Ngụy Dư mỉm cười, mở ngăn kéo lấy chun buộc tóc: “Anh ta là đàn em của Thẩm Thanh Hoài.”

Tống Lộ tay dài chân dài nằm liệt ở trên giường: "Làm sao cậu biết?"

“Ngày hôm đó Thẩm Thanh Hoài đến tìm anh ta, bọn mình đã gặp nhau và ăn tối cùng nhau.”

“Vậy cậu ấy cũng là sinh viên Đại học Thanh Hoa.” Tống Lộ vội vàng phủ nhận, “Không đúng, Đại học Thanh Hoa còn mấy ngày nữa mới đến kỳ nghỉ.”

Ngụy Dư hơi sửng sốt, nhớ tới bữa cơm hôm đó. Lý Hà Nghiên đi vệ sinh, Ngụy Dư hỏi Thẩm Thanh Hoài về mối quan hệ của anh ấy với Lý Hà Nghiên, Thẩm Thanh Hoài nói anh ấy đến từ Khoa Phần mềm, Đại học Thanh Hoa. Ngụy Dư ngày đó cũng tùy tiện hỏi, nói rằng Đại học Thanh Hoa vẫn đang trong học kỳ.

Thẩm Thanh Hoài nói đùa: “Cậu ta là học thần, cảm thấy học ở Đại học Thanh Hoa nhàm chán nên đã bỏ học.”

Ngụy Dư hiển nhiên không tin, nhưng bởi vì Lý Hà Nghiên đã trở về nên cô cũng không có hỏi thêm.

Ngụy Dư thấy kì lạ: "Vì sao cậu lại hứng thú với anh ta như vậy?"

Tống Lộ lật người trên giường, nâng má nói: "Mình định đuổi theo cậu ấy."

Tống Lộ có lịch sử tình cảm phong phú, trong ba năm đại học, cô ấy đã đổi bạn trai không dưới năm lần. Cũng vì điều này mà nhiều nữ sinh cùng chuyên ngành đã bàn tán riêng về đời tư hỗn loạn của Tống Lộ. Ngụy Dư không có ý nghĩ gì về việc này, dù sao lối sống cá nhân cũng khác nhau, không cần tranh cãi.

Ngụy Dư: "Cậu nghiêm túc thật à?"

Tống Lộ gật đầu: "Lớn lên vừa đẹp trai vừa sạch sẽ, rất hợp gu của mình."

Ngụy Dư không ngờ Tống Lộ lại hành động nhanh như vậy, cô ấy đã làm quen với Uông Dương và những người khác trong một buổi sáng. Ngụy Dư đang ôn bài trong phòng, Tống Lộ đang ngâm mình trong phòng đối diện, thỉnh thoảng có tiếng cười nói vui vẻ hòa hợp vang lên.

Uông Dương nhìn lá bài trong tay: “Cô bạn của cậu tính khí thật không tốt, lần trước chúng tôi đánh bài, cô ấy còn làm ầm lên."

Tống Lộ cười nói: "Vậy cậu nhìn lầm người rồi, ở khu ký túc xá của chúng tôi tính tình cô ấy tốt nhất. Nhưng cô ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi cao học, hơn nữa nơi này cách âm không tốt lắm, khi các cậu chơi đừng ồn ào quá."

Hoàng Tử: "Các cậu học trường nào?"

Tống Lộ: "Ở đối diện."

Hoàng Tử trầm ngâm: “Đại học Y?”.

Tống Lộ đánh một đôi Át: "Đúng vậy, còn các cậu?"

Uông Dương cười nói: "Chúng tôi đến từ đại học xã hội."

Tống Lộ đảo mắt một vòng, rơi vào trên người Lý Hà Nghiên, cố ý hỏi: "Lý Hà Nghiên thì sao?"

Uông Dương nói, "Anh Nghiên khác với chúng tôi."

Tống Lộ không tiếp tục hỏi, cô ấy ở lại đây vài tiếng. Lý Hà Nghiên cũng không tham gia trò chơi poker của họ, anh chỉ dựa mình vào ghế, vừa hút thuốc vừa gõ code.

Những ngón tay mảnh khảnh gõ trên bàn phím vẫn có thể nghe rõ giữa tiếng chơi bài ồn ào.

Uông Dương nhận điện thoại rồi quay lại: "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Vũ, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn tối."

Hoàng Tử: "Hôm nay cô ấy không ở bệnh viện sao?"

Trình Tiểu Vũ là sinh viên trường y tế, năm nay là năm cuối cùng của cô ấy, bây giờ cô ấy được nhà trường phân công thực tập trong bệnh viện.

Uông Dương: "Buổi tối cô ấy sẽ tới."

Tống Lộ đứng dậy chuẩn bị rời đi, Uông Dương gọi Tống Lộ lại, bảo cô buổi tối rảnh rỗi thì đến chơi cùng nhau. Tống Lộ đứng ở cửa: "Tôi gọi bạn được không?"

Hoàng Tử khịt mũi: "Bạn của cậu không muốn chơi với những người như chúng tôi."

Tống Lộ nói: "Hoàng Tử, cậu có thành kiến, Ngụy Dư không phải loại người này, nếu không tại sao cô ấy lại chơi cùng tôi?"

Uông Dương không thèm để ý: "Nào nào, nhiều người càng náo nhiệt, sinh nhật lần thứ 22 của chị Vũ, cho cô ấy chút tiếng."

Tống Lộ trở lại phòng của Ngụy Dư và hẹn cô ăn tối cùng nhau, nhưng Ngụy Dư không hiểu, vì vậy cô hỏi: "Chúng ta đi ăn ở đâu?"

Tống Lộ: "Còn có bọn Lý Hà Nghiên."

Ngụy Dư lật trang sách: "Các cậu đi đi, mình không đi."

Tống Lộ kéo cô lại: "Cậu sao vậy, mọi người đều bảo mình rủ cậu đi cùng, đừng làm bộ làm tịch. Dù sao thì cậu là một cô gái sống ở đây. Nơi này tốt xấu lẫn lộn, hãy hòa hợp với bọn họ hơn, sau này có chuyện gì, mọi người có thể giúp cậu một chút."

Ngụy Dư cười nói: "Có thể xảy ra chuyện gì?"

"Vậy coi như cậu đi theo mình, được rồi, lời nói đã định."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play