Trình Tiểu Vũ nghe thấy những lời này, hung hăng nói:
"Tôi đâu có điên? Tôi nói có sai không? Cậu hỏi Lý Hà Nghiên xem, sau khi
cô ta vào Thanh Hoa, hai người họ có chia tay không?"
Uông Dương: "Chị Vũ, nếu như Ngụy Dư và anh Nghiên thật
sự chia tay nhau thì đó cũng là chuyện của bọn họ."
Trình Tiểu Vũ còn muốn nói nữa, Lý Hà Nghiên ném chìa khóa
trong tay xuống bàn, sắc mặt lạnh lùng: "Còn muốn ăn không?"
Trình Tiểu Vũ mím môi đáp trả: "Tôi không ăn được, muốn
ăn các cậu đi mà ăn."
Uông Dương sợ cô ấy uống nhiều sẽ xảy ra chuyện nên ra ngoài
tìm. Hoàng Tử hắng giọng, cùng Kinh Kinh nhìn nhau vài giây rồi hỏi Lý Hà Nghiên:
"Anh Nghiên, hai người thật sự định chia tay sao?"
Lý Hà Nghiên nhướng mắt, lạnh lùng nói: "Còn chưa xong
phải không?"
Kinh Kinh chọc vào cánh tay của Hoàng Tử, nháy mắt với hắn
và nói thầm, "Đi thôi."
Hai người đứng dậy, khi Hoàng Tử đi ngang qua Ngụy Dư, khinh
thường mắng câu: "Cái quái gì vậy."
Chiếc bàn lớn đột nhiên trống không, chỉ còn lại cô và Lý Hà
Nghiên.
Lý Hà Nghiên nhìn Ngụy Dư, nhẹ giọng hỏi: "Em tức giận
sao?"
Ngụy Dư lắc đầu nói: "Không có." Cô thật sự không
tức giận, ngược lại còn mừng vì bên cạnh anh có một nhóm bạn như vậy, tuy rằng
cô không thích Hoàng Tử lắm, nhưng ít ra hắn đối với Lý Hà Nghiên là thật lòng,
không phải là một người bạn xấu tìm đến chỉ để lợi dụng.
Sau khi ồn ào như vậy, hai người họ không có hứng thú tiếp
tục ăn, vì vậy Lý Hà Nghiên gọi ông chủ thanh toán.
Trời còn chưa tối, đèn đường đã sáng, gió đêm thổi qua mang
theo cảm giác ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.