Vào ban đêm, trên con đường phía Nam không có gió, hơi nóng oi bức của buổi chiều vẫn còn phảng phất trong không khí, kéo dài rất lâu.

Ngụy Dư đứng ở ven đường chờ đèn xanh bên kia đường, phía sau có quán bi-a, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bóng bi-a va chạm vào nhau.

"Anh Nghiên, anh đi đâu thế? Chơi một ván đi?"

"Có chuyện, các cậu chơi đi."

Thanh âm có chút quen tai, chính là người mười phút trước nói không quen biết cô. Ngụy Dư quay mặt lại, chàng trai đang lười biếng dựa vào bàn bi-a màu xanh lá cây, những ngón tay mảnh khảnh đang nắm chặt một quả bi đen số 8, anh nhấc cổ tay lên, quả bi đen số 8 lăn vào góc chéo đối diện với âm thanh “cạch”.

“Chơi một ván không mất nhiều thời gian đâu.” Có người níu kéo anh ở lại.

“Thật sự là có chuyện, mấy ngày nữa lại nói.”  Thanh âm của chàng trai nhàn nhạt.

"Làm sao vậy, vội vàng như vậy, không phải đi tán gái chứ?"

"Tán gái ở đâu ra?"

Chàng trai cười khẽ, bước ra khỏi bàn bi-a.

Trở lại ký túc xá, cô vừa mới tắm rửa xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, là giọng của Tống Lộ.

Ngụy Dư buông ra sau đầu mái tóc còn ướt một nửa : "Cửa không khóa, cậu cứ đẩy vào đi."

Tống Lộ ôm một hộp nho tươi rửa sạch, đút một quả vào miệng Ngụy Dư: “Thử đi, tối nay cậu thấy căn nhà thế nào, cậu có chắc là thuê không?”

Ngụy Dư: "Mình vừa chuyển tiền đặt cọc cho chủ nhà."

"Vậy khi nào thì cậu định chuyển đến đó?"

"Đêm mai, trời sẽ không quá nóng."

Tống Lộ: "Ngày mai mình giúp cậu chuyển."

Ngụy Dư quay đầu nhìn cô, buồn cười hỏi: "Ngày mai không phải hẹn hò với ai sao?"

Tống Lộ cào những viên đá trên móng tay của cô ấy: "Hẹn gì chứ? Đã sớm chia tay rồi. Dù sao thì ngày mai mình cũng rảnh,  mình sẽ xem môi trường ở đó như thế nào. Có lẽ học kỳ tới, mình cũng sẽ thuê một căn nhà bên ngoài, không phải cãi nhau với Ngô San nữa."

Ngô San là bạn cùng phòng của Tống Lộ, có lẽ người với người ở cùng cũng cần chú ý đến tính cách của nhau. Tống Lộ và Ngô San không thể nào hợp ý nhau, họ đã cãi nhau không dưới ba lần trong học kỳ này. Vì cãi nhau với Ngô San, Tống Lộ đã gõ cửa phòng ký túc xá của Ngụy Dư lúc nửa đêm để ngủ chung giường với cô.

Hôm sau trời mưa, mưa tầm tã.

Ngụy Dư ở trong ký túc xá cả buổi sáng để thu dọn hành lý chuyển đến phòng trọ, quần áo mùa hè cũng không có nhiều. Vấn đề khó khăn là tài liệu ôn tập của cô, hơn 20 cuốn sách giáo trình và đề thi được đựng trong một chiếc hộp các-tông không hề nhẹ.

Mưa không ngớt suốt bảy tiếng đồng hồ cho đến khi ba giờ chiều. Nhân lúc trời se lạnh, Ngụy Dư và Tống Lộ nhanh chóng chuyển tất cả hành lý đến căn phòng trọ.

Cửa phòng đối diện mở toang, bên trong mịt mù khói thuốc lá, mùi khói lan ra cả hành lang, mấy cậu con trai đứng hoặc ngồi quanh chiếc bàn vuông nhỏ vừa hút thuốc vừa chơi xì Poker, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Tống Lộ đưa cho Ngụy Dư một chai nước khoáng: "Trong môi trường như này, cậu có thể học tập chăm chỉ không?"

Ngụy Dư cúi đầu, dùng kéo cắt băng keo dán trên thùng các tông, thản nhiên nói: "Bọn họ không thể đánh bài cả ngày, đúng không?"

Tống Lộ liếc nhìn cánh cửa đối diện: "Ừ."

Có tiếng nói trong nhà.

"Khi nào thì Lý Hà Nghiên trở về?"

Uông Dương ngậm điếu thuốc: "Gọi điện thoại cho cậu ấy cũng không bắt máy."

"Có chuyện gì với bà ngoại của cậu ấy sao?"

Uông Dương nhíu mày: "Chắc là không, nó gần nửa tháng chưa về, trở về xem một chút."

Ngụy Dư tùy ý đem sách đặt ở trên bàn, cô tính ăn cơm xong rồi trở về thu dọn. Cô đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt, nói với Tống Lộ: "Lát nữa chúng ta đi cổng Tây ăn cơm nhé?"

Tống Lộ hất cằm chỉ mấy cái hộp các tông nằm đối diện trong phòng: "Không phải dọn sao?"

“Tối nay trở về mình sẽ dọn sạch sẽ.” Ngụy Dư nói: “Cậu muốn ăn cái gì, đều bao cậu.”

Tống Lộ nói thẳng: "Thôi đừng, giữ lại mà trả tiền nhà. Tiền thuê nhà ở đây tuy không đắt, nhưng còn có tiền điện nước, tiền ăn uống, cũng cần chi tiêu."

Sau khi ăn tối, hai người ra khỏi con hẻm, khi màn đêm buông xuống, đèn đường bật sáng, những con côn trùng bay không rõ bay lượn quanh đèn đường, Tống Lộ mua hai cốc trà chanh ở quán trà đầu ngõ và đưa một cốc cho Ngụy Dư.

Ngụy Dư hỏi cô ấy, "Cậu có về trường học không?"

Tống Lộ không ngẩng đầu nhìn điện thoại: "Ba tới đón mình, cậu cùng mình chờ một chút đi, để ba mình đưa cậu về cổng Nam."

Tống Lộ là người địa phương, nhà cô ấy ở phía đông thành phố Y, mất một giờ lái xe.

Ngụy Dư cười nói: "Không phiền chú, đi xe buýt cũng chỉ có một trạm dừng, mình đi trước."

Xe buýt đến cổng Nam dừng ở trạm phía bên kia đường.

Khi Ngụy Dư đi bộ đến bến xe buýt, cô tình cờ nhìn thấy Tống Lộ lên xe. Điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Tống Lộ, hỏi cô đã lên xe chưa.

Ngụy Dư: Lên xe rồi.

Sau khi trả lời tin nhắn này, xe buýt số 157 đã không đến trạm trong vòng hai phút như cô tưởng tượng. Tối nay có chút không bình thường, xe số 157 đến rất muộn, Ngụy Dư đợi gần mười lăm phút mới lên xe.

Trở lại căn nhà cho thuê, hành lang yên tĩnh.

Cửa phòng đối diện cô lúc này đóng chặt, hình như mọi người đã giải tán hết.

Ngụy Dư lấy chìa khóa ra nhắm vào ổ khóa, lỗ khóa cứng ngắc, vặn nửa vòng là kẹt, Ngụy Dư phải dùng sức mới mở được.

Cô bật điều hòa và bắt đầu thu dọn hành lý.

Cô không có nhiều đồ, thu dọn chưa đầy một tiếng đồng hồ, cả người cô ướt đẫm mồ hôi nhớp nháp. Ngụy Dự mặc đồ ngủ vào phòng vệ sinh đi tắm.

Đã quá muộn, quần áo thay ra chỉ có thể mang đến bể giặt trên tầng cao nhất để giặt vào sáng mai.

Ngụy Dư tắt đèn, xốc chăn lên giường, nằm một hồi, một giọng nam trầm thấp từ hành lang truyền đến: “Mới tới.”

"Đừng tới sớm như vậy, ban ngày tôi còn phải ngủ."

Âm thanh tiếp theo bị tiếng đóng cửa cắt đứt, không thể nghe rõ.

Đêm đó Ngụy Dư ngủ không ngon.

Một lần thức dậy lúc ba giờ sáng vì tiếng mưa bên ngoài.

Sau khi cơn buồn ngủ biến mất, cô cầm điện thoại, xem giờ rồi đăng nhập lại WeChat. Trong số người ở ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đã trò chuyện trên màn hình hai giờ trước. Từ Tằng đăng một bức ảnh chụp một hộp anh đào, nói rằng bố mẹ cô ấy hỏi cô ấy muốn ăn gì ở nhà, và cô ấy thuận miệng nói anh đào, nhưng bố mẹ cô ấy thực sự đã mua hai hộp.

Từ Tằng hỏi địa chỉ của ba người trong nhóm và nói rằng cô ấy định gửi một ít quả anh đào cho họ, nếu không chúng sẽ bị hỏng. Hai bạn cùng phòng khác cảm ơn cô ấy.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Từ Tằng @cô trong nhóm: Ngụy Dư, kỳ nghỉ này cậu không về à?

Ngụy Dư: Ừ, mình không có về.

Sau khi gửi tin nhắn này, Ngụy Dư không bao giờ nghĩ rằng Từ Tằng sẽ trả lời cô.

Trong giây tiếp theo, màn hình sáng lên và hộp thoại WeChat hiện ra

Từ Tằng nói chuyện riêng với cô: Cậu vẫn chưa ngủ?

Ngụy Dư: Không phải cậu cũng chưa ngủ sao?

Từ Tằng: Điều đó khác, cậu không phải thường đi ngủ lúc mười giờ sao?

Ngụy Dư: Mình ngủ đến nửa đêm, sau đó đột nhiên tỉnh dậy và không thể ngủ được nữa

Từ Tằng: Gửi cho mình địa chỉ của cậu, mình sẽ gửi cho cậu anh đào vào ngày mai.

Ngụy Dư đưa cho Từ Tằng địa chỉ căn nhà cho thuê của cô, hai người trò chuyện thêm vài phút trước khi chúc nhau ngủ ngon.

Có tiếng mở cửa trong hành lang, sau đó là tiếng bật lửa.

Ngụy Dư cau mày, đi dép lê trong bóng tối rồi mở cửa.

Ánh đèn từ căn phòng đối diện chiếu sáng hành lang, chàng trai ngậm điếu thuốc trong miệng ngoảnh đầu nhìn, ánh mắt dừng lại trên mặt cô vài giây. Anh mặt không biểu cảm quay đầu lại, rít mạnh một hơi, mấp máy môi, vòng khói chậm rãi nhả ra.

Làn khói còn sót lại làm mờ đi khuôn mặt anh, chiếc áo phông đen nhàu nát trên người dường như khiến anh hòa vào bóng tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play