Dương Trình thấy Kha Nguyệt rời khỏi cũng không có cảm xúc gì, chỉ có một chút áy náy trong lòng. Nhưng chính anh lại quy chụp cho cảm xúc đó thành ‘có tật giật mình’, cũng không biết rằng vì việc này sẽ khiến cho anh hối hận về sau.

Kha Nguyệt rời khỏi Olent cũng không quay về nhà mà lang thang bên ngoài cả một ngày. Cuối cùng lại đi thẳng đến bãi biển, một mình uống rượu đến khuya.

Bầu trời đêm của Ninh thành hôm nay lại tối tăm hơn mọi ngày, chỉ có le lói vài vì sao đủ để trời không đổ cơn mưa.

Kha Nguyệt đang vui vẻ uống rượu thì bả vai bị vỗ mạnh khiến cô giật mình. Khi xoay người, đập vào mắt cô là khuôn mặt xa lạ của một người đàn ông.

Hắn ta còn dùng giọng điệu hết sức thô bỉ để gạ gẫm cô: "Em gái, có cần anh uống rượu với em không? Đảm bảo sẽ khiến em lạc vào xứ sở thần tiên."

Kha Nguyệt không thèm để ý đến thái độ bất nhã của hắn ta, chỉ chậm chạp phun ra một chữ 'cút', rồi tiếp tục uống rượu.

Người đàn ông kia nhận ra tính khí đang bất thường của Kha Nguyệt nên cũng không thèm chấp nhặt mà xoay người rời đi. Nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn không bớt đi một chút bất nhã nào.

Cùng lúc đó ở Kha Viên.

Liếc ánh mắt đến chiếc đồng hồ đã điểm 11 giờ, trong lòng Kha Hào không khỏi nổi lên lo lắng.

Tố Vy ngồi bên cạnh, thấy chồng đi qua đi lại liền nổi nóng trách cứ: "Ông cứ đi tới đi lui, đau đầu thật đấy. Ngồi xuống đi được không?”

Kha Hào xem lời nói của Tố Vy như gió thoảng qua tai, chỉ chăm chăm nhìn ra cửa giống như đang trông ngóng ai đó, trong miệng còn lẩm ba lẩm bẩm: “Con nhỏ này đi đâu thế không biết, giờ nào rồi còn chưa biết mò đầu về!”

“Ông lo cho nó làm gì, dù gì nó cũng lớn rồi. Tự biết lo cho mình, cần gì ai lo.”

Kha Hào nghe bà nói như vậy liền tức giận, lớn tiếng trách móc lại: “Nó là con tôi hay con bà! Bà nói vậy mà nghe được à?”

Tố Vy liếc xéo ông một cái rồi im lặng, trong lòng lại thầm mắng Kha Nguyệt là đồ sao chổi, tiện nhân…

Người ngoài nhìn thấy Kha Hào sẽ có ngay một suy nghĩ ‘ông ta là một người cha thương con gái mình hết mực’. Nhưng thực chất khi nhìn vào ánh mắt của ông ta thì lại không thấy một chút lo lắng nào, mà chỉ có đầy toan tính.

Cuối cùng, Kha Hào hết cách nên phải gọi điện thoại cho Dương Trình để hỏi xem tình hình. Nhưng ông chưa kịp nói hết câu thì anh đã cúp máy, mặc kệ mấy câu ú ớ chưa kịp nói ra khỏi miệng của ông.

Chiếc BMW của Dương Trình chạy như bay trên đường khiến ai xung quanh cũng thấy hoảng hốt theo.

Bên ngoài là tiếng ồn ào của xe cộ thì bên trong xe là tiếng tút tút đầy khó chịu khi điện thoại không liên lạc được. Dương Trình gọi liên tục vào số điện thoại của Kha Nguyệt nhưng đều không có tín hiệu kết nối.

“Người phụ nữ này bị điên rồi, trốn ở đâu vậy không biết.”

Không biết vì lý do gì, Dương Trình theo quán tính lái xe đến bờ biển thì đập vào mắt anh là chiếc xe của cô đang đậu bên vệ đường. Giây phút biết được đã tìm thấy người, trong lòng anh lại bất giác thở phào nhẹ nhõm, có một thứ gì đó đang bắt đầu nhen nhóm.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô càng ngày càng gần tầm mắt của mình, cả mấy chai rượu đang lăn lóc dưới chân đập vào mắt của Dương Trình khiến anh tức giận không thôi.

Vừa đến nơi, Dương Trình lập tức giật đi chai rượu trên tay Kha Nguyệt, khó chịu trách cứ: “Cô bị điên à? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tại sao không về nhà?”

Kha Nguyệt nhìn khuôn mặt điển trai của Dương Trình đập vào mắt mình liền tức giận đến mức phồng má, không nói một lời liền ném thẳng chai rượu bay về hướng anh, miệng còn không quên mắng vài câu.

“Anh nghĩ anh là ai mà quản tôi? Anh quản được chắc!”

“Kha Nguyệt, cô là vợ chưa cưới của tôi! Nửa đêm nửa hôm ở ngoài đường uống rượu, còn ra thể thống gì nữa, hả?”

Kha Nguyệt nghe anh nói xong liền xì một tiếng đầy khinh thường: “Thể thống? Thể thống là cái gì, ăn được chắc! Tôi cần anh lo à! Mất mặt cũng là tôi mất mặt, là anh mất chắc.”

Dương Trình nghe cách cô phản bác lại mình, mặt mày lập tức xám ngoét. Tại sao cô lại như một người khác vậy chứ, mồm miệng lanh lợi, giảo hoạt như một con hồ ly…

"Anh… anh là đồ tồi! Anh tưởng tôi cần cái sự tin tưởng bé tẹo đó của anh à! Phi!"

"Tên Phó Thành đáng chết, đồ tra nam! Bà đây chưa đòi ba trăm ngàn là đã nhân từ rồi. Còn dám nói bà mượn tiền hắn không trả! Không trả cái đầu hắn!"

"Anh là Dương… cái gì Dương nhỉ? Dương Trình, đúng, là Dương Trình! Đồ đáng ghét nhà anh, dám coi tôi là loại phụ nữ đó à. Tôi mà thế thì anh là cái rắm, là con rùa!"

Kha Nguyệt càng mắng càng hăng say, cũng không nhìn xem khuôn mặt của Dương Trình đã đen đến mức có thể so sánh với nhọ nồi rồi.

“Cô mắng đủ chưa? Về nhà!”

Nghe anh ra lệnh cho mình, cô không những không nghe theo mà còn nắm lấy cổ áo anh, vừa mạnh tay ghì xuống vừa phà mùi rượu ra ngoài.

"Nhà? Tôi không có nhà, cái nhà đó chỉ coi tôi là công cụ kiếm tiền. Về đó, tôi thà ra ngoài ngủ công viên!"

Dương Trình nghe xong liền ngẩn ra, trong lòng cũng nổi lên thắc mắc về điều cô nói. Công cụ kiếm tiền…?

Dương Trình còn chưa kịp định thần thì cả người Kha Nguyệt đã chao đảo rồi ngã xuống. Cũng may anh nhanh tay đỡ được, nếu không thì bãi cát ở đây sẽ bị cô ăn mất một phần.

Sáng hôm sau, Kha Nguyệt vừa mở mắt đã nhìn thấy một căn phòng xa lạ, nhìn trắng toát như mây trên trời.

Cô mở mắt thật lớn, vừa định hét toáng lên thì đã bị giọng nói trầm thấp của Dương Trình chặn lại.

"Không cần hét, đây là nhà tôi. Bên trong tủ có đồ chuẩn bị sẵn cho cô, mau thay đồ đi, hôm nay là ngày mở họp báo.”

Kha Nguyệt thật sự muốn vỗ đầu mình một cái. Cô làm sao có thể uống say đến mức bị người ta đưa đi mà không biết gì, đã vậy còn tỉnh bơ ngủ một giấc đến sáng. Thật là…

Nếu gặp mấy tên động dục thì cô chết chắc rồi! Cũng may… cũng may…

Khách sạn Lesve - một trong chuỗi khách sạn hạng sang bậc nhất Ninh thành.

Hiện tại, bên trong phòng Tổng thống đã chật kín người, phóng viên, bảo an,... kể cả một vài thành viên của Tam Thần Á cũng có mặt để hóng hớt chuyện.

Bên trong đám đông vang lên một vài thắc mắc, càng gần đến giờ thì không khí càng nhốn nháo, ồn ào như ong vỡ tổ.

Cửa lớn mở ra, hình ảnh của Kha Nguyệt thân mật khoác tay Dương Trình bước vào khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai người.

Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục khiến thân thể của Kha Nguyệt run rẩy, bàn tay cô bất giác siết chặt bắp tay của anh lại.

"Không sao, ngồi đi."

Hành động của Dương Trình ghé sát vào tai Kha Nguyệt thì thầm tuy bình thường, nhưng lọt vào mắt phóng viên lại vô cùng tình tứ, khiến cho không khí bên dưới bùng nổ.

"Dương tổng, anh và cô ấy quen nhau như thế nào? Anh có thể nói rõ được không?". Kiếm Hiệp Hay

"Dương tổng, hai người gặp nhau như thế nào? Cô ấy có biết gia thế và thế lực hiện tại của anh không?"

"Hai người bên nhau bao lâu rồi? Tại sao lại quyết định mở họp báo để công bố vậy?"

"..."

Những câu hỏi liên tiếp của phóng viên khiến Dương Trình thật sự cảm thấy phiền phức. Nhưng nếu anh không trả lời thì lại không hợp lễ.

Kha Nguyệt cảm thấy anh khó xử liền muốn lên tiếng nhưng lại bị anh cản lại.

Dương Trình nhìn cô bằng một ánh mắt tỏ vẻ không sao, rồi lại cúi người, hạ giọng nói vào micro trước mặt.

"Mong mọi người giữ yên lặng một chút. Cảm ơn. Chắc với tôi, mọi người không còn xa lạ gì nữa rồi. Còn đây, cô gái này là vợ chưa cưới của tôi, Kha Nguyệt. Mục đích chính của buổi họp báo hôm nay là thông báo đến mọi người tin này. Mọi thắc mắc khác chúng tôi hẹn lần khác để giải thích. Cảm ơn."

Kha Nguyệt quả thật có hơi sợ hãi không khí này, thật sự có hơi áp lực.

Ánh mắt của cô lướt qua xung quanh, lại vô tình va phải một bóng người đứng cách đám đông không xa.

Khuôn mặt đó…

Người kia thấy Kha Nguyệt chú ý đến mình liền vội vàng quay lưng bỏ đi.

Kha Nguyệt không dám tin vào mắt mình, vội vàng buông tay Dương Trình, nâng vội làn váy muốn đuổi theo bóng hình kia. Nhưng lại không kịp…

Đứng ở cổng đại sảnh, Kha Nguyệt hoảng loạn nhìn ngó xung quanh như thể muốn kiếm cho ra bóng hình đó, nhưng lại tìm hoài không thấy.

Đáy mắt ẩn hiện một chút thất vọng, Kha Nguyệt siết chặt bàn tay lại, trong lòng thoáng một chút run rẩy.

Người đó… thật sự là chị sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play