Hôm nay là thứ bảy nên sau cuộc hẹn với Kha Nguyệt, Dương Trình liền quay trở về Tam Viên. Vừa bước vào nhà đã nhìn thấy bà nội đang vui vẻ nói chuyện với chú hai của anh.
Người đàn ông đó là Dương Viêm, em trai ruột của ba anh, cũng là Phó tổng giám đốc của một chi nhánh nhỏ thuộc Tam Thần Á.
Dương Viêm nhìn thấy anh bước vào lập tức vui vẻ mỉm cười, vừa xoa xoa cánh tay của Dương lão thái vừa khiêu khích.
“Dương Trình, về rồi à? Công việc dạo này có vẻ ổn phết nhỉ. Chú muốn gặp con cũng phải có hẹn trước cơ đấy.”
Dương Trình còn chưa trả lời thì đã bị Dương lão thái cắt ngang một cách tò mò: “Hẹn trước?”
Nghe bà hỏi, Dương Viêm nhẹ nhàng đáp lại nhưng ý tứ lại giống như đang chỉ trích thái độ không tốt của cháu trai đối với mình: “Còn không phải sao mẹ. Hiện tại nó là nhân vật lớn của Tam Thần Á, không có lịch hẹn là không gặp được đâu.”
Dương Trình nhìn khóe mắt nháy nháy của bà nội thì liền hiểu được, nhanh chóng làm một bộ dạng vô tội, chậm rãi kể lể nhưng cũng không quên liếc mắt với Dương Viêm mang đầy ý tứ châm chọc: “Bà nội, con thật sự rất bận. Dạo này con vừa ký được một hợp đồng lớn, vượt qua biết bao ‘công ty’, quả nhiên không phải là chuyện dễ dàng gì. Mong chú ba thông cảm.”
Dương Viêm nghe nhắc đến ba chữ “hợp đồng lớn’ thì lập tức muốn bốc hỏa, trong lòng cũng lớn tiếng mắng nhiếc thậm tệ.
Dương lão thái cũng nhận ra được thái độ không đúng của hai người, lập tức lớn tiếng cắt ngang cái không khí giống như đang ở trên chiến trường: “Chú ba con đến cũng là vì việc con kết hôn. Lớn cả rồi, không thể cứ lông bông như đứa trẻ được.”
Dương Viêm nghe tin Dương Trình muốn kết hôn liền phá lên cười: “Kết hôn? Dương Trình muốn kết hôn, con không nghe nhầm đó chứ. Nó mà cũng có người muốn kết hôn à. Thật là không tin được đó, con thật sự muốn gặp mặt người cháu dâu tương lai này đấy. ”
“Không được. Hiện tại con rất bận, không có thời gian.” - Dương Trình nghe xong liền vội vàng từ chối.
Dương lão thái lại chấp nhận với suy nghĩ của Dương Viêm, bà cũng muốn gặp mặt đứa cháu dâu này từ lâu rồi nhưng vẫn không có cơ hội. Nhân cơ hội này gặp mặt một lần cũng tốt.
“Được, quyết định vậy đi. Dương Trình, con đặt nhà hàng, hai nhà chúng ta cũng nên chính thức gặp mặt rồi.”
Thấy bà nội đã chấp nhận, Dương Trình cũng không tiện từ chối nữa. Chỉ có thể im lặng chấp nhận rồi quay về phòng.
Phòng của Dương Trình lấy gam màu trắng đen làm chủ đạo, thứ màu sắc điểm xuyết duy nhất chính là một bó hoa hồng sáp để trên bàn làm việc của anh.
Ánh mắt của anh khi chạm đến nó lại dịu dàng một cách lạ thường, khác biệt hẳn với Dương Trình lạnh lùng ngày thường.
Nó là thứ còn sót lại duy nhất sau mối tình đơn phương của anh.
Hiện tại… phải kết thúc rồi!
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Trình. Cái tên 'Kha Nguyệt' xuất hiện trên màn hình khiến chân mày của anh khẽ nhíu lại, tỏ vẻ không được thoải mái cho lắm.
“Có chuyện gì?”
“Anh giúp tôi mua một ít thuốc đau dạ dày được không? Nhà của tôi hết rồi.”
Giọng nói yếu ớt của Kha Nguyệt khiến Dương Trình vội vàng không thôi nhưng lại khó chịu trách móc: “Cô là cá vàng à. Hết thì phải biết mua chứ. Gửi địa chỉ đi.”
Mười phút sau, Dương Trình đã có mặt tại nhà của Kha Nguyệt. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh thật sự muốn mắng mấy câu nhưng lại không biết mở miệng như thế nào cho phải.
Nhìn một ly nước, một viên thuốc cùng một chậu nước ấm xuất hiện trước mặt mình, Kha Nguyệt vô cùng bất ngờ. Cô không nghĩ là một người lạnh lùng như anh mà cũng có lúc chu đáo như vậy.
“Cảm ơn.”
Dương Trình gật đầu xem như chấp nhận lời cảm ơn của cô nhưng giọng nói vang lên lại giống như muốn chọc cho cô tức điên.
“Tôi chỉ là không muốn cô không thể xuất hiện vào ngày gặp mặt của gia đình. Tám giờ tối ngày kia, nhà hàng Nam Lân.”
Kha Nguyệt thấy anh nói xong lập tức xoay người rời đi thì lập tức không nói nên lời, anh có cần như vậy không? Cô dù gì cũng là người bệnh, nhẹ nhàng một chút không được hay sao.
Hơn nữa, cô cũng chưa chấp nhận sẽ gặp mặt gia đình anh…
Nhưng tại sao cô lại cần anh ta nhẹ nhàng với mình…
Cô thật sự bị điên rồi!
Kha Nguyệt vỗ mạnh vào đầu mình một cái, rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Ba ngày sau, nhà hàng Nam Lân.
Chiếc BMW của Dương Trình ngừng trước cửa nhà hàng liền thu hút không ít ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Thân ảnh cao lớn của anh bước ra khỏi xe càng làm cho khung cảnh đó giống như một bức tranh. Vest đen lịch lãm, khuôn mặt điển trai, khí chất tổng tài cứ vậy phát ra khiến chị em phụ nữ xung quanh u mê không có lối thoát.
Cách đó không xa, bóng dáng nhỏ nhắn của Kha Nguyệt chạy nhanh đến khiến Dương Trình thật sự không nói nên lời. Cô cứ chạy, chạy đến không thèm để ý đến phía trước mình là một chiếc xe ô tô vừa bẻ cua đang phóng nhanh đến.
“Cẩn thận!”
Tiếng hét của anh khiến Kha Nguyệt giật nảy mình, thắng gấp lại khiến cô suýt thì ngã nhào. Cũng may Dương Trình phản ứng nhanh, phóng đến đỡ lấy mới khiến cô không bị ngã.
Truyện Lịch SửKha Nguyệt thở phào một hơi, quay sang muốn nói lời cảm ơn với Dương Trình thì lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của anh. Cả biểu tình trên gương mặt kia khiến cô nuốt lại những lời muốn nói vào trong.
Dương Trình thấy cô được anh cứu nhưng một lời cảm ơn cũng không có liền trở mặt khó chịu.
"Tôi nghĩ cô chỉ là não cá vàng, không ngờ tới hậu đậu cô cũng không tha."
"Anh…"
Thấy Kha Nguyệt không phản bác mình, Dương Trình coi như cô chấp nhận lời anh nói. Hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt, anh không muốn có bất kỳ sai sót nào xảy ra.
Kha Nguyệt theo chân Dương Trình đi vào trong đại sảnh, vừa đi vừa lớn tiếng gọi anh, nhưng anh lại xem cô như không khí: “Dương Trình, anh đi chậm thôi. Ma đuổi anh à?”
Thang máy vừa mở cửa, Dương Trình còn chưa kịp bước vào thì đã bị một người đàn ông khác chen ngang, khiến Kha Nguyệt không kịp phản ứng mà đập thẳng khuôn mặt vào lưng anh. Người đàn ông kia không những chen hàng mà còn hét vào mặt hai người một cách đầy thô lỗ.
“Tránh ra! Tránh ra cho tôi qua cái nào. Các người không có mắt nhìn à, không nhìn thấy tôi à?”
Dương Trình không nói một lời liền kéo cổ áo, lôi anh ta ngược ra bên ngoài, mặc cho cánh cửa thang máy đang dần đóng lại.
“Con bà nó! Dám làm chậm trễ việc của ông, có tin ông đây đấm chết ngay bây giờ luôn không hả?”
Dương Trình phủi phủi bàn tay vừa nắm lấy cổ áo của hắn ta, giọng nói không có một chút vui buồn nào vang lên: “Là anh chen hàng trước. Mạnh miệng ghê nhỉ, nói cho tôi xem… anh là ai?”
Hắn ta vừa định trả lời thì đập vào mắt là khuôn mặt vô cùng quen thuộc của Kha Nguyệt, lập tức lớn tiếng châm chọc cô.
“Tôi cứ tưởng là ai, thì ra là cô à. Kha Nguyệt, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ hả?”
Kha Nguyệt nghe có người nhắc đến tên mình liền ló đầu ra khỏi người Dương Trạch, nhìn thấy người trước mặt cũng bất ngờ không ít.
“Phó Thành?”
“Ây, là tôi. Đây là ai? Tình mới của cô à? Trông cũng được phết đó chứ.”
Kha Nguyệt nghe Phó Thành châm chọc mình thì liền muốn nổi đóa, nhưng vẫn phải kìm nén lại để không mắng người: “Lâu rồi không gặp, anh vẫn là bộ dáng đáng ghét đó. Chắc anh vẫn đang độc thân đúng không, tôi mong anh độc thân đến già!”
Bị chọt trúng nỗi đau, Phó Thành lập tức chĩa mũi về phía Dương Trình, lớn tiếng mắng nhiếc anh.
“Thứ đàn bà chết tiệt! Cô mắng ai độc thân đến già. Tôi thà độc thân, còn hơn vớ phải một con hồ ly tinh như cô. Cô thì biết gì, chỉ biết đào mỏ, thích đi câu dẫn đàn ông để kiếm chác! Còn hắn ta, chắc cũng là một thằng tiểu bạch kiểm, nhìn ốm yếu như vậy chắc cũng chả được gì đâu. Vô dụng, một cặp vô dụng ở với nhau. Tuyệt phối!”
Kha Nguyệt không nhịn được nữa, hai tay ôm lấy cánh tay của Dương Trình, xoay người tung một cước, đạp thẳng vào chiếc đùi béo ú của Phó Thành khiến anh ta lăn đùng ra đất, miệng còn không quên mắng.
“Mắng tôi thì được. Còn mắng người đàn ông của tôi, anh không xứng!”
Một tiếng ‘đinh’ vang lên, thang máy vừa đúng lúc mở cửa. Kha Nguyệt lập tức liếc xéo Phó Thành một cái rồi kéo Dương Trình vào trong.
Dương Trình như một người mất hồn bị Kha Nguyệt kéo vào thang máy, trong đầu vẫn còn đọng lại câu nói ‘người đàn ông của tôi’ mà cô vừa nói.