Tác giả: Hàn Tê | Dịch: Hạ Chí

Bạch Nhược Hoan bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nàng ấy mơ thấy cái gối mọc ra mặt người, còn không ngừng càm ràm gì đó với mình.

Bạch Nhược Hoan ôm ngực, chợt, bàn tay của nàng ấy khựng lại. Bởi nàng ấy nhận ra mình đang nằm dưới đất, bên cạnh là cái gối sứ đứng thẳng, và trời thì vẫn tối om.

Gương mặt Bạch Nhược Hoan tái dần.

Trước khi nàng ấy lại ngất tiếp, tôi quyết định nhanh, duỗi tay bóp nhân trung của nàng ấy.

"Không được ngất!"

Bạch Nhược Hoan nhắm tịt mắt, mấp máy môi nói: "Là mơ."

"Không phải mơ." Tôi vỗ nhẹ cái má xinh xắn của nàng ấy.

Kể cả có là mơ thì dù đã tỉnh nhưng nàng ấy vẫn không dám cử động.

Bạch Nhược Hoan run bần bật, có chết cũng không chịu mở mắt ra, chỉ có nước mắt lăn dài rơi xuống mặt đất. Không thể nào nói chuyện với nàng ấy được.

Ghét thật, cô gái này hiến dâng dũng cảm và trí khôn để đổi lấy sắc đẹp đúng không?

Tôi nhẫn nhịn, đành phải rời khỏi gối sứ, biến ra dáng vẻ của mình.

"Mở mắt ra!" Tôi nạt nộ: "Không mở mắt ta sẽ xé mắt cô."

Bấy giờ, Bạch tiểu thư mới chịu mở đôi mắt quý báu.

Nàng ấy nhìn tôi bằng đôi mắt rực sáng, hai cái má lúm đồng tiền phiếm hồng.

Không hiểu sao ánh mắt của nàng ấy khiến tôi lạnh toát sống lưng.

Tôi chưa kịp lùi lại một bước, Bạch Nhược Hoan đã duỗi tay ra trước. Nàng ấy ôm tôi, hưng phấn nói: "Ta thấy em rất quen, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi chăng? Em mà nói sớm em trông như thế này thì ta đã mở mắt ngay rồi."

Nàng ấy hết bóp má lại bóp tay tôi, yêu thích không muốn buông tay, vồn vã hỏi: "Em làm thần gối bao lâu rồi? Là thần gối của một mình ta à?"

Thần cái con khỉ! Kịch bản sai ở đâu nhỉ?

Nữ chính ơi chị làm vậy là hỏng hết hình tượng rồi!

Cố gắng lắm tôi mới cứu được mình, Bạch Nhược Hoan vẫn còn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi che ngực trong vô thức, nuốt ực nước miếng, nói: "Ba ngày sau lên chùa Bạch Mã với mẫu thân, cô nhớ không được đi ra sau núi đâu đấy."

Vậy thì sẽ không gặp Lương Thanh Từ.

Nàng ấy tủm tỉm, đáp: "Em đi cùng ta, ta sẽ nghe lời em."

*

Ba ngày sau, tôi đi theo đoàn của Bạch Nhược Hoan lên chùa Bạch Mã. Ngoại trừ Bạch Nhược Hoan, không ai nhìn thấy tôi cả.

Tôi không rời mắt khỏi nàng ấy. Nàng ấy giữ đúng lời hứa, lễ Phật xong thì đợi ở bên ngoài không đi linh tinh, không có việc gì làm nên nhìn ta chằm chằm.

Tôi bị nhìn đến mất tự nhiên. Đợi mãi mới đến trưa, cả đoàn lại xuống núi.

Bạch Nhược Hoan cố tình đi gần cuối, lén cầm ống tay áo của tôi.

Đang là đầu hè, nắm tay đi trên đường núi thế này mới thoải mái làm sao.

Bạch Nhược Hoan rất vui, tôi cũng rất vui. Tôi không ngờ chuyện lại dễ dàng đến vậy.

Mới đi qua ngã rẽ, một cặp chủ tớ xuất hiện trước mắt chúng tôi. Vị công tử kia trông âm u như ma quỷ.

Ặc, đó không phải là nam chính thiếu răng ở kiếp trước à? Ha ha!

Rõ ràng kiếp trước hai người gặp nhau ở sau núi chùa Bạch Mã vào buổi sáng!

Người hầu của nam chính nhìn thấy Bạch Nhược Hoan thì thảng thốt trước sắc đẹp ấy. Lương Thanh Từ thì khác, không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng bước tiếp.

Chẳng biết do tôi nhầm hay thật, tôi có cảm giác hắn liếc tôi một cái.

Tôi nhìn sang Bạch Nhược Hoan, ối trời chị hai, lại là gương mắt với đôi mắt sáng ngời và cặp má lúm đồng tiền phiếm hồng đó.

Nàng ấy thì thầm, thực ra đang nói cho tôi nghe: "Ta thấy hắn rất quen, phải chăng đã gặp ở đâu rồi ư?"

Sao chị hai gặp ai cũng nói nguyên câu này vậy.

Không vì đang ở ngoài, tôi rất muốn tát tỉnh nàng ấy.

Tôi cười khẩy, "Quen thật đấy. Cô yêu hắn ba kiếp rồi."

Bạch Nhược Hoan bị hớp hồn, "Vậy à?"

"Đúng đấy. Giờ là cảnh vừa gặp đã yêu. Tiếp theo là hắn trốn còn cô theo đuổi. Ông trời bảo hai người có chạy đằng trời." Còn liên lụy cả tôi nữa.

Tôi tức giận phẩy tay áo, bỏ đi trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play