Tôi thật tài giỏi, bảo là phải vực lại tinh thần cố gắng hết sức liền làm được ngay.
Mẫu phi của Lương Thanh Từ mất sớm, hắn sống được đến ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào sự bao bọc của hoàng đế.
Tôi xem khá nhiều phim cung đấu, tự thấy cũng kinh nghiệm đầy mình nhưng không ngờ trong phim còn lâu đã bằng ngoài đời thực.
Hậu cung của Chiêu Minh Đế đã cho tôi biết thế nào là còn sống để được thiên tử sủng ái mới là phúc.
Ngày nào tôi cũng hét vào tai hắn:
"Lương Thanh Từ, trong trà có độc."
"Túi gấm, cái màu xanh ấy, đừng đeo!"
"Trịnh phi chủ mưu chuyện này, cô gái cài trâm hoa ngọc lan ở bên trái đó."
Hắn trấn an tôi: "Đừng lo quá, ta có cách giải quyết."
Hắn nói đúng.
Đây là lần thứ tám hắn sống lại. Kiếp nào hắn cũng sống đến tận khi mất nước, chứng tỏ không có tôi thì hắn vẫn thừa sức vượt qua thời thơ ấu yếu đuối.
Chỉ mình hắn nhìn thấy cái váy này, hắn nói: "Nhờ cả vào em."
*
Một đêm nào đó, tôi chợt có ý tưởng, bèn đánh thức Lương Thanh Từ, "Ta có ý này."
Hắn dụi mắt hỏi: "Ý gì?"
Ôi trời, sao tôi lại phá bĩnh giấc ngủ của em bé chứ!
Tôi lập tức mềm lòng, "Bé con ngủ tiếp đi, cứ giao cả cho tỷ tỷ."
Thái tử câm nín.
Lương Thanh Từ không phải đợi lâu, mới đó đã được trải nghiệm kế hoạch của tôi.
Kế hoạch của tôi đơn giản lắm. Kiếp trước hắn bị đồn là yêu quái hại nước hại dân còn gì, kiếp này tôi xây dựng cho hắn hình tượng "con nhà trời" luôn.
Tôi tự hào đáp: "Đêm qua ta đào cỏ ngoài thành đấy, cỏ non nhé!"
Lương Thanh Từ phì cười. Hắn thông minh lắm, sau khi biết kế hoạch của tôi thì lập tức tung tin hồn Đông Cung được thần linh bảo vệ nhằm có lợi cho mình.
Chiêu Minh Đế mừng ra mặt.
Vài ngày sau, Lương Thanh Từ đến cùng nghe giảng đạo với Chiêu Minh Đế ở đình giữa hồ. Vừa đặt chân lên cây cầu dẫn vào đình, các bông sen trong hồ liên tục bay lên rồi rơi xuống đúng nơi bàn chân hắn mới bước qua, tạo nên khung cảnh bộ bộ sinh liên(1).
[1. Bộ bộ sinh liên: Hoa sen rải theo bước đi.]
Chiêu Minh Đế và đạo sĩ giảng đạo hôm nay cùng khiếp đảm.
"Huynh thấy ta giỏi không?" Tôi đứng bên cạnh Lương Thanh Từ, nói: "Đây là đạo sĩ giả, không phát hiện gì đâu, sẽ không có vấn đề gì hết."
Lương Thanh Từ chỉ biết là tôi muốn bịa chuyện lại không ngờ tôi làm quá đến mức này:???
Đạo sĩ kia không có đạo hạnh nhưng ngồi được ở đây để giảng đạo cho hoàng đế cũng tức có bản lĩnh khác.
Ông ta lập tức quỳ xuống, niệm bảo cáo của Thái Thanh(2), nói rằng Thái tử là thánh nhân chuyển thế: "Thượng thiên hồi đáp lòng thành cầu tiên của bệ hạ và cử xuống đứa con này!"
[2. Thái Thanh là một trong ba tôn thần tối cao của Đạo giáo.]
Chúng cung nhân cũng đồng loạt quỳ xuống.
Chiêu Minh Đế vô cùng phấn khởi, "Bình thân, bình thân!"
Không mất nhiều thời gian, Lương Thanh Từ tuy còn nhỏ nhưng đã được phép vào triều. Nguyên do vì hắn là thánh nhân chuyển thế, ắt không bị ràng buộc bởi tuổi tác của người phàm.
Các đại thần phản đối không biết người họ đối đầu chỉ khoác lên mình vỏ bọc "con nhà trời", thực chất chính là yêu quái tâm cơ đã đấu với họ bảy kiếp.
Và cả tôi - yêu quái tinh ranh - giúp hắn vượt ải dễ dàng nữa.
Thú thật là tôi bị nghiện trò chơi này, "Lương Thanh Từ, còn có cách nào cho thấy điềm lành trời ban không?"
Lương Thanh Từ suy tư, nói ẩn ý: "Ta rất sợ phụ hoàng sẽ đặt ta lên bàn thờ."
Tôi được phen cười nắc nẻ, "Huynh biết tấu hài rồi."
Nói xong tôi chợt sững người. Hình như kiếp này Lương Thanh Từ rất khác các kiếp trước.
Tôi vừa ngẫm lại vừa so sánh: "Ế? Có phải huynh thay đổi rồi không? Nom hơi bị lạ nhé."
Hắn sờ mặt, ngờ vực: "Lạ gì?"
Tôi ngả bài, "Đáng yêu lạ."
"Đa tạ." Hắn lườm tôi.
Hình như hắn thay đổi thật. Nhưng con người mà, làm gì có chuyện không bao giờ thay đổi, thế nên tôi không bận tâm lắm.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Tôi và hắn ngày càng thân thiết. Nói theo cách của Lương Thanh Từ thì chúng tôi chỉ tin tưởng được nhau.
Tất nhiên, tình chiến hữu này suýt nữa thì biến mất vào ngày hắn thay răng sữa.
Tôi trêu hắn nói chuyện lùa gió hệt như kiếp trước trước.
Hắn thăm dò tôi: "Sao em biết?"
Quả nhiên, tôi lại bị lừa, "Bởi vì do ta làm chứ sao, ha ha ha!"
Lương Thanh Từ quắc mắt, trao cho tôi cái nhìn chết chóc.
Trước khi răng cửa mọc, hắn nín nhịn không hé răng nửa lời với tôi. Cần phải ra chỉ thị cho thuộc hạ cũng cố gắng không phát ra âm răng. Giữ hình tượng cứ như thần tượng.
Tôi lại trêu hắn, "Huynh bế quan tu khẩu đấy à?"
Hắn không dễ dụ, không trả lời tôi.
Xuân qua thu đến, má phính của hắn dần biến mất, dáng vóc cũng âm thầm phát triển. Hắn ngày càng trở thành Lương Thanh Từ anh tuấn, đáng tin, đa mưu túc trí mà tôi từng biết.
Tóm lại là Lương Thanh Từ đã trải qua tuổi ấu thơ chỉ có người ta thảng thốt chứ mình không nguy hiểm chút nào.
Dẫu vậy, chẳng ai trong hai chúng tôi khinh địch. Bởi vì chúng tôi đều nhận ra tuy chuyện nhỏ có thay đổi nhưng một số dấu mốc quan trọng vẫn diễn ra đúng như kiếp trước.