"Nhưng rồi nàng ấy biến thành đốm sáng và bay lơ lửng..." Tôi diễn tả bằng tay, "Rồi vèo một cái, chui vào trong người huynh."
Lương Thanh Từ: "..."
"Khâm Thiên Giám không tính được mệnh cách của Bạch Nhược Hoan hợp với cô, mà là giống hệt."
?
Tôi đảo mắt, quan sát khắp người hắn, "Thế bây giờ huynh có cảm giác gì không?"
Lương Thanh Từ mất tự nhiên, nghiêng người né tránh, "Không."
Tôi đoán: "Chẳng lẽ nàng ấy có thể hồi sinh từ cơ thể của huynh?"
Lương Thanh Từ từ chối trả lời.
Hắn và Bạch Nhược Hoan là hai cá thể riêng biệt. Bạch Nhược Hoan nặng tình nặng nghĩa, không kiểm soát được cảm xúc trước niềm yêu thích. Lương Thanh Từ thì lạnh lùng lý trí, luôn cân nhắc thiệt hơn trước mọi việc.
Hình ảnh Bạch Nhược Hoan lạnh lùng như Lương Thanh Từ làm tôi rùng mình.
*
Chẳng mấy mà chúng tôi đã không có thời gian để bận tâm về tương lai. Tin đồn lan truyền khắp ngõ hẻm kinh thành, nhắm thẳng mũi kiếm vào sự biến mất của Thái tử phi. Vài ngày sau, Đoan Vương tạo phản dưới danh nghĩa tiêu diệt yêu quái, dọn dẹp phản loạn bên cạnh nhà vuia.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Lương Thanh Từ gầy rộc người. Hắn vốn không cường tráng, giờ thì gầy đến mỏng manh.
Tôi không nhìn nổi nữa, "Đi ngủ đi. Huynh đứng đó ta sợ gió thổi bay huynh mất."
Lương Thanh Từ dựa vào bàn xem bản đồ phòng thủ, trả lời mà không cả ngẩng đầu lên: "Em nghỉ ngơi trước đi."
Nhìn gương mặt kiên quyết kia, tôi bỗng nhớ lại dáng vẻ âm u, bi quan của hắn trong lần đầu gặp gỡ, bèn cảm thán: "Haiz, huynh sống lại sớm thêm vài năm thì có khi đã không thiếu phe mình như hiện giờ."
Những năm qua, hắn vừa thanh trừ phe địch, vừa đào tạo phe mình, phân thân xử lý nhiều mảng nên tướng tài vẫn còn xanh.
Lương quốc giống một cái túi đựng nước thủng lỗ chỗ. Lương Thanh Từ mất mười năm may vá mới cố đựng được nước. Nhưng chỉ cần đổ nước vào ào ào, cái túi ấy sẽ nách toạc.
Lương Thanh Từ nói: "Nếu không có em, sớm hơn hai mươi năm vẫn vậy."
Hắn day mi tâm, cười tự giễu, "Cô đã thất bại rất nhiều lần."
Tôi ngập ngừng: "Ôi chao, ý của ta là kiếp này sống lại muộn, có thất bại cũng không sao. Cùng lắm thì cố gắng lại thôi."
Tôi bổ sung thêm: "Có phải lần đầu thất bại đâu."
Trời, tôi đang an ủi thật đó ư?
Ánh mắt của Lương Thanh Từ ánh lên ý cười, "Cô sẽ dốc hết sức."
Hắn đã kế vị, trở thành hoàng đế từ lâu nhưng vẫn quen xưng "cô" với tôi.
Tôi cố gắng hết mình giúp đỡ hắn, thậm chí còn điều khiển núi đá trong tự nhiên để cầm chân quân phản loạn.
Nhưng cũng như cái chết của Bạch Nhược Hoan, Lương quốc diệt vong là kết cục đã định sẵn.
Rõ ràng cổng thành vẫn phòng thủ kiên cố lại đột nhiên có ôn dịch trong thành. Rõ ràng chiến dịch đã nắm chắc phần thắng lại đột nhiên nổi lên cơn gió thổi bay đất đá cản trở tôi...
Hiện tượng kỳ lạ không thể giải thích bằng lẽ thường liên tục xuất hiện. Tin đồn ngày càng lan rộng ép Lương Thanh Từ vào bước đường cùng.
Trái tim tôi ngày càng nặng trĩu.
Lương Thanh Từ không hề bị ảnh hưởng, vẫn cứ bình tĩnh bày binh bố trận, gắng sức kéo dài thời gian.
Mặt hắn hốc hác nhưng đôi mắt thì kiên định, sáng ngời, "Dù có thua, chúng ta cũng phải tích lũy thêm kinh nghiệm."
Tôi không làm được gì ngoài ủng hộ hắn.
Kiếp này, Lương Thanh Từ gắng gượng thêm được hơn những kiếp trước một năm.
Ngày cửa cung bị phá, tôi quả quyết: "Lương Thanh Từ, huynh chạy ngay đi, để tôi chặn chúng cho."
Tôi toan chạy thì bị bàn tay chặn trước người.
"Em đừng đi." Lương Thanh Từ nói: "Trần Yến Yến, tìm một nơi rồi ngủ đi."
"Hả?"
Hắn gom tất cả bảo vật nhét vào lòng tôi, "Về sau có gặp bất cứ việc gì cũng phải suy tính kỹ càng, đừng luôn nghĩ cho cô trước. Cô và Bạch Nhược Hoan đều nhìn thấy và chạm được vào em, làm sao em dám chắc kẻ xấu không thể?"
Tôi biết hắn chê tôi không được thông minh mà!
Quả thật, tôi cậy mình là linh hồn nên không biết sợ. Chọn cứu Bạch Nhược Hoan cũng cứu hết lần này đến khác, lúc quá đau buồn còn hiện hẳn tay ra. Nhưng mười mấy năm qua, có nhân viên bị bóc lột sức lao động nào phát triển rực rỡ được như tôi? Nỗi khổ cực vừa giúp hắn việc nước vừa ra sức làm con rắn thèm ăn, ai hiểu cho tôi?
Họ chỉ nói với tôi rằng Lương quốc không cứu nổi nữa rồi!
Tôi trừng mắt nhìn hắn, Lương Thanh Từ thở dài: "Em đã bao giờ nghĩ rằng đây là lần luân hồi cuối của em chưa?"
"Cô từng nói chỉ muốn mau chóng chấm dứt vòng lặp luân hồi. Chết ở đây, cô không nuối tiếc." Ánh mắt của hắn dịu dàng, "Cô vẫn luôn chờ ngày chết ở kiếp này, cho đến khi gặp em mới muốn thử cố gắng một lần nữa."
"Là cô phụ lòng em, em không nợ cô gì cả. Đi tìm nơi an toàn rồi ngủ một giấc an yên đi. Biết đâu khi em tỉnh dậy, nắng mai vẫn ló dạng."
Hắn không phải người thích dông dài nhưng nay lại nói một tràng.
Hắn đang nói lời trăng trối, dù rằng chúng tôi đều biết khả năng phá được thế cục rất nhỏ.
Lương Thanh Từ đẩy tôi ra ngoài, xoay người bước vào trong điện rồi chầm chậm đóng cửa lại.
Tôi không rời mắt khỏi hắn, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
Tôi biết mình không nên quá thân thiết với hắn và Bạch Nhược Hoan. Có vậy thì tôi đã không đau đến xé lòng.
Lương Thanh Từ nhếch môi, nói: "Lần ấy ta gạt em. Ta không dám chắc em cũng biết về luân hồi, không ngờ em lại mắc mưu. Lần sau đừng ngốc vậy nữa."
Gì cơ? Tôi sụt sịt, tạm dừng đau buồn.
Cửa điện khép lại hoàn toàn, giọng nói của Lương Thanh Từ vọng ra: "Yến Yến, nhắm mắt lại nào."
"Ngoan, đừng nhìn." Giọng hắn nghe như đang dỗ dành.