“Cô ấy thích đêm tối."

Giáo viên hướng dẫn ngạc nhiên vì lần này Lâm Thanh Hứa dễ nói chuyện như vậy, nhưng bởi vì chuyên ngành phục hồi văn vật những năm gần đây tuyển nhận người càng ngày càng ít, ông vẫn không khỏi có chút nôn nóng.

Lần này Lâm Thanh Hứa đồng ý đi, gánh nặng trong lòng ông cũng coi như là được buông xuống một nửa, rốt cuộc kết quả kế tiếp như thế nào cũng chưa chắc chắn được.

Chuyên ngành phục hồi văn vật bên này mới vừa có dấu hiệu có thể quay chụp, đoàn nghệ thuật liền phái người lại đây thương lượng nội dung quay chụp.

Bên trong một phòng học.

Tô Ý được sắp xếp tới thương thảo nôi dụng quay chụp, trong phòng học còn có còn có thành viên hội học sinh của chuyên ngành phục hồi văn vật, thậm chí đến giáo viên hướng dẫn cũng tới.

Khi Tô Ý đến phòng học, bên trong có khoảng mười mấy bạn học đang ngồi, giáo viên hướng dẫn ngồi ở ghế dựa bên bục giảng.

“Các em cố gắng phát triển tư duy, ngẫm lại xem video này nên chụp như thế nào, mới có thể càng tăng thêm sức hấp dẫn về trình độ biểu diễn của chúng ta, như vậy thì các em mới có thể có càng nhiều học đệ học muội, soái ca mỹ nữ!”

“Thầy ơi, người đến học chuyên ngày của chúng ta vẫn luôn ít.”

“Cho dù có tuyên truyền khàn cả cổ thì cũng không nhiều.”

“Cho dù là không nhiều thì chúng ta cũng có thể tuyên truyền được một ít cho chuyên ngành của chúng ta, dù sao cũng phải làm cho càng nhiều người biết đến sự tồn tại của chuyên ngày này.”

Giáo viên hướng dẫn nói xong, liền thấy Tô Ý đứng ở cửa.

“Em là bạn học Tô Ý của khoa báo chí truyền thông phải không?”

Tô Ý gật gật đầu, chào thầy giáo.

“Giáo viên của các em có nói về em với tôi, nói là em chụp ảnh rất đẹp, video cũng rất có sức sáng tạo và linh cảm.”

“Video tuyên truyền của chuyên ngành chúng tôi lần này phải làm phiền em rồi.” Giáo viên hướng dẫn viên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tô Ý, cảm thấy video lần này của bọn họ chắc chắn sẽ

ổn.

Hai dãy ở phía trước đều có người ngồi rồi, Tô Ý đi đến ngồi ở rìa dãy thứ ba.

Lúc đặt balo xuống, cô phát hiện trong phòng học vang lên âm thanh nói nhỏ khe khẽ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng học một cái thì thấy Lâm Thanh Hứa đang đứng ở cửa.

Đã là tháng mười hai, trời cũng đã trở lạnh rồi, Lâm Thanh Hứa mặc một cái áo lông đen, càng tôn lên làn da trắng nõn, đôi mắt mang theo vẻ hời hợt, giống như tuyết rơi vào mùa đông, đường nét khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng, thanh tú khôi ngô.

Tầm mắt anh khi nhìn đến Tô Ý âm thầm có chút thay đổi, như là giảm đi vài phần lạnh lùng.

Những người xung quanh nhìn Lâm Thanh Hứa, có người lặng lẽ lấy ra camera muốn chụp hình, có người khe khẽ nói nhỏ với người bên cạnh, ánh mắt chưa hề rời khỏi Lâm Thanh Hứa.

Như là đã nhận ra tầm mắt của bọ họ đang hướng về mình, Lâm Thanh Hứa khẽ cau mày, chào hỏi một tiếng với giáo viên hướng dẫn đang ở trên bục giảng.

“Ôi, nhân vật chính của chúng ta tới rồi!” Giáo viên hướng dẫn có chút phấn khích: “Hiện tại đều đến đông đủ rồi, mọi người cùng nhau thảo luận một chút về ý tưởng quay chụp video đi.”

Lâm Thanh Hứa đi đến dãy số ba, đi tới bên cạnh Tô Ý trước ánh mắt của mọi người, ngồi xuống.

Khoảnh khắc mà Tô Ý nhìn thấy Lâm Thanh Hứa, sự vui vẻ được giấu kín từ từ hiện lên, nhưng khi thấy Lâm Thanh Hứa cách mình ngày càng gần, trái tim của Tô Ý sắp nhảy đến cổ họng, cô cảm nhận được trong phòng học có rất nhiều ánh mắt đang nhìn xuống góc này, thậm chí có vài ánh mắt còn nhìn vào cô.

Cô không quen khi có nhiều người nhìn mình chằm chằm như vậy, so với việc bị nhìn chằm chằm, cô thích ngồi lì ở trong góc hơn, không thu hút sự chú ý giống như là một tầng che chắn, làm cho cô cảm thấy an toàn tự do hơn, tựa như đêm tối, âm thầm và lặng lẽ.

Lúc này Lâm Thanh Hứa đi đến, thu hút theo rất nhiều ánh mắt, nhưng so với sự không quen khi bị những ánh mắt đó nhìn chằm chằm thì cô càng sợ hãi cảm giác tim đập nhanh khi Lâm Thanh Hứa tới gần cô.

Cô có thể ở trước mặt mọi người che giấu đi tâm sự của mình, nhưng không có cách nào che giấu ở trước mặt Lâm Thanh Hứa. Cô vừa nhìn thấy anh, tim không tự giác sẽ đập nhanh hơn, đầu óc sẽ trở nên rối loạn.

Cô thật sự rất sợ bị phát hiện, giống như đêm tối bị những ngôi sao phát hiện vẫn luôn im lặng nhìn chăm chú vào nó, hậu quả sẽ như thế nào cô không có nghĩ tới, cũng không dám nghĩ. Bởi vì đối với những ngôi sao lóa mắt, đêm tối như là một kẻ vừa yên lặng vừa ti tiện đang rình mò, là một người nhát gan không có dũng khí.

Cô rất mâu thuẫn, khát vọng được tiếp cận Lâm Thanh Hứa, đồng thời lại hy vọng có thể tách xa, giống như thời trung học cứ yên lặng ngắm nhìn anh vậy, tốt biết bao.

Ngay từ đầu không ai biết mình sẽ được chỉ định quay ở đâu, chỉ sau khi mỗi trường đại học thương lượng xong việc ghi hình, bộ phận tuyên truyền mới biết họ được chỉ định quay trường đại học nào, cũng tương đương với một loại phương thức blind box khác.

Cô từng nghĩ đến việc từ chối, nhưng đáy lòng lại tò mò với Lâm Thanh Hứa và chuyên ngành của anh, thế nên cô vẫn quyết định tới tham gia.

Cô lòng tham không đáy, muốn hiểu biết nhiều thêm một chút.

Thế thì, lần sau khi Lâm Thanh Hứa bị thương khổ sở một mình, có lẽ cô có thể biết sớm một chút, cũng có lẽ có thể suy đoán được một ít nguyên nhân, mà không phải dựa vào vô tình nhìn thấy giống lần trước vậy, cũng không phải khẩn trương sốt ruột giống lần trước vậy, không dám hỏi một câu nguyên nhân, chỉ có thể đau lòng.

Cô chỉ nghĩ, làm đêm tối có thể biết nhiều một chút về sao trời, ở một góc bí ẩn, có thể cho sao trời dù là chỉ một chút sự trợ giúp.

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tô Ý không có nghe được tiếng của Lâm Thanh Hứa, anh quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang nằm sấp trên bàn bên cạnh.

Cô mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, búi tóc cao trên đầu, mái tóc bị gãy càng làm tăng thêm cảm giác rối rắm kém hấp dẫn, khuôn mặt tròn trịa nằm khoanh trên cánh tay, ánh mắt không còn nhấp nháy như trước, như đang phiêu theo dòng suy nghĩ. Con ngươi màu trà làm cho đôi mắt trông trong sáng và ngây thơ, nhìn từ bên cạnh, hàng mi rõ ràng và cong dày, giống như hai chiếc cọ nhỏ, màu môi rất hồng, không cần son cũng đẹp.

Tô Ý hình như chưa từng trang điểm, ít nhất là ở những lần anh nhìn thấy.

Thấy Tô Ý còn đang xuất thần, Lâm Thanh Hứa cũng không biết tại sao, rõ ràng trước kia khi gọi mà người khác không đáp lại thì sẽ không gọi lại lần thứ hai, mà hiện tại, anh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ  tay Tô Ý.

Chất liệu áo lông thật mềm, thật ấm áp.

Tô Ý lấy lại tinh thần, con ngươi trong suốt sạch sẽ nhìn Lâm Thanh Hứa, giống như là đang hỏi làm sao vậy.

Lâm Thanh Hứa hiếm khi cảm thấy xấu hổ, tay nắm thành quyền để ở bên môi khụ một tiếng, như là cuối cùng cũng nghĩ ra câu trả lời.

“Cậu đối với việc quay chụp lần này, có ý tưởng gì không?”

Tô Ý chần chờ một chút, bởi vì cô thật sự đã nghiêm túc nghĩ qua, dù sao đây cũng là video quay cho Lâm Thanh Hứa.

Nhưng cô không nghĩ tới Lâm Thanh Hứa sẽ hỏi, thậm chí tới chỗ này tham dự thảo luận cũng chọn góc bên cạnh, để mình nghe rõ ràng, đây là lần đầu tiên từ thời trung học đến nay có người hỏi ý tưởng cô về chuyện thảo luận.

Cô do dự trong chốc lát, sợ quấy rầy các bạn học đang thảo luận phía trước, nhỏ giọng nói đơn giản về ý tưởng của mình cho Lâm Thanh Hứa nghe.

Lâm Thanh Hứa nghe xong, mắt sáng rực lên, nhẹ giọng hỏi lại: “Tại sao cậu lại không nói ra ý tưởng của mình?”

“Tôi cảm thấy ý tưởng này của câụ rất tốt.”

Tô Ý vốn đang lo lắng ý tưởng bị bác bỏ, lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã được Lâm Thanh Hứa tán thành rồi, con diều rơi rớt trong lòng lại như bắt được một chút gió, chao đảo bay lên.

“Có thật là được không?” Trong giọng nói của Tô Ý lộ ra vẻ vô cùng không tự tin.

Lâm Thanh Hứa không biết tại sao lời nói của Tô Ý lại ẩn chứa sự thiếu tự tin sâu sắc như vậy, giọng nói mềm mại chậm rãi vài phần, nhưng mang theo sự khẳng định rõ ràng và chắc chắn: “Thật.”

“Có muốn nói ý tưởng của mình cho thầy giáo nghe không?” Lâm Thanh Hứa nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Ý, thấy cô né tránh có chút do dự: “Ý tưởng hay như vậy mà không có người nghe được thì thật đáng tiếc.”

Lâm Thanh Hứa lần đầu tiên thử cổ vũ người khác nên có chút không được tự nhiên, sờ sờ chóp mũi.

Tô Ý ừ một tiếng rất nhỏ, khẽ gật đầu, nhưng phải mở miệng như thế nào đã trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ với cô.

Bởi vì đã rất lâu rồi cô không có chủ động đưa ra ra ý kiến nên lần này mở miệng có vẻ khá khó khăn, trong lòng suy nghĩ vài cách để nói, nhưng vừa nói ra đã thấy nản.

“Còn có bạn học nào có ý tưởng khác không?”

“Nếu không thì chúng ta sẽ đăng các đề xuất hiện có trong nhóm để mọi người bình chọn.”

Môi Tô Ý bị cắn đến ửng đỏ, nhưng cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào, mắt thấy sắp kết thúc, nhưng cô vẫn khó có thể vượt qua được tầng trở ngại trong lòng kia.

Xem ra, cô đành phải làm Lâm Thanh Hứa thất vọng rồi.

Đuôi mắt hơi ửng hồng, cô đang muốn mở miệng nói xin lỗi với Lâm Thanh Hứa, lại nghe đến giọng nói trong trẻo bên cạnh vang lên trong phòng học.

“Thưa thầy, Tô Ý vẫn còn có một ý tưởng.”

Lâm Thanh Hứa nhìn Tô Ý do dự, biết cô muốn mở miệng nhưng lại mắc chướng ngại giao tiếp nên anh hiếm thấy giúp cô một lần.

Kỳ thật đến chính anh cũng không phát hiện, hôm nay anh đã vì Tô Ý mà phá lệ rất nhiều lần.

Giáo viên hướng dẫn mang theo ánh mắt chờ đợi nhìn Tô Ý, mà mặt khác ánh mắt của các bạn học đều mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, hồi hộp nhìn về phía hai người Tô Ý và Lâm Thanh Hứa.

Khi Tô Ý bị Lâm Thanh Hứa nhắc đến, tim đập ngày càng nhanh, mà ở giáo viên hướng dẫn trong nháy mắt gọi cô, máu như dồn lên, trong phút chốc mặt càng thêm đỏ.

Cô đem tay đặt ở sau lưng, ngoại trừ Lâm Thanh Hứa thì những người khác cũng chưa phát hiện tay cô đang run rẩy, chỉ nghe được giọng nói rất ổn.

“Em được biết, phục hồi văn vật có nhiều hướng khác nhau, em cảm thấy có thể lựa chọn phục hồi thơ tranh, chọn lựa một bộ thơ tranh có câu chuyện, giống như là tranh mà người chồng vẽ cho vợ, sau đó đem chuyện xưa trong thơ tranh biểu hiện ra ngoài.

Khi người phục hồi văn vật nhận được bức tranh bị hư hại, anh ta nhìn thấy câu chuyện trong bức tranh: người vợ bị bệnh chết, và người chồng thương vợ nhớ vợ hàng ngày dựa vào bức tranh này, như thể vợ anh ta vẫn ở bên cạnh . Hai người cùng chơi tuyết, ngâm thơ, uống rượu, nhưng theo thời gian và tác động của ngoại vật, bức tranh bị hư hỏng, người vợ mà người chồng nhớ nhung cũng bỏ đi, người chồng quẫn trí và khao khát khôi phục bức tranh đã khiến những người phục hồi văn vật hiện đại cảm động.

Anh ta bắt đầu khôi phục lại bức tranh, và sau một loạt các thao tác khôi phục, bức tranh bị hư hỏng cuối cùng đã được khôi phục, trong câu chuyện, người chồng nhớ vợ cuối cùng đã gặp lại vợ mình, một người một tranh lại viên mãn.”

Nói xong, Tô Ý như là đã hoàn thành trọng trách gì thở ra một hơi, nhưng lòng bàn tay phía sau đầy mồ hôi, thần kinh của cô còn ở căng chặt, sợ mọi người cười nhạo câu chuyện này.

Sự căng thẳng trong hơi thở dần dần tăng lên trong sự yên tĩnh của phòng học, trong lòng bàn tay cô đã xuất hiện vài dấu móng tay.

Trong phòng học an tĩnh thoáng chốc, sau đó, giáo viên hướng dẫn đi đầu vỗ tay: “Ý tưởng này thật sự rất hay!”

“Không giống những phim tuyên truyền đại chúng kia, tham quan trường đại học thì không cần nữa, cái này mang theo câu chuyện, trong câu chuyện xen kẽ kỹ thuật phục hồi văn vật, còn có lý lẽ của khôi phục văn vật.”

“Thật sự là rất tốt đấy!”

Giáo viên hướng dẫn dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, sau đó những học sinh khác dường như cảm thấy câu chuyện hay, bọn họ thảo luận với nhau vỗ tay tán thưởng, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ khen ngợi.

Thần kinh căng chặt của Tô Ý rốt cuộc cũng được thả lỏng, trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng nhạt, loại chứng minh bản thân này, cảm giác mọi người nhìn mình, hình như cũng không tệ.

Cô ngồi xuống, vì vui mừng nên lông mày và mắt nhướng lên, mặc dù khi nói chuyện với Lâm Thanh Hứa vẫn còn chút căng thẳng, nhưng cô vẫn mím môi, nhích lại gần Lâm Thanh Hứa, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play