◎Mười ngón tay đan vào nhau.◎
Mọi
người xung quanh đang mơ mơ màng màng vì sáng sớm đã phải thức dậy, đột nhiên
nghe thấy Lâm Thanh Hứa nói ra câu "Bé ngoan” thì lập tức tỉnh ngủ, mở to
mắt nhìn chằm chằm vào hai người Tô Ý và Lâm Thanh Hứa với vẻ mặt không thể tin
được. Không dám tin rằng một giáo thảo* trước giờ luôn lạnh lùng lại có thể nói
ra từ đó. Mọi người khi đi ngang qua Tô ý và Lâm Thanh Hứa đều dỏng tai lên
nghe.
(*)
Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.
Lâm
Thanh Hứa chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, nhưng
khi nhìn thấy Tô Ý đứng ngốc ra yên tại chỗ, đôi môi anh đào hơi mở ra vì kinh
ngạc, đôi mắt mở to nhìn anh, khuôn mặt cũng dần dần ửng hồng không nói lời nào
khiến anh không khỏi bắt đầu ngẫm lại, mình sai ở chỗ nào rồi?
Có
trời mới biết, Tô Ý cũng giống mọi người xung quanh, ngây ngốc cả người.
Con
trai sau khi biết yêu đều thay đổi lớn đến vậy sao?
Tô
Ý nhìn người đàn ông trước mặt mình, bởi vì gần đây nhiệt độ hạ thấp, anh mặc
một chiếc áo hoodies màu đen, tăng thêm một chút khí chất của tuổi trẻ, tóc
cũng có chút dài ra, xõa trên trán, hơi che đi khuôn mặt. Đôi mắt đen láy, sống
mũi cao thẳng, từ lông mày trở xuống là đường nét càng sắc sảo, quai hàm rõ
ràng, đồng thời cũng giảm đi mấy phần lạnh lùng xa cách, mang theo cảm giác khiến
người khác khó mà liên hệ anh với từ "bé ngoan".
Mặt
Tô Ý nóng bừng lên, cô không cần soi gương cũng biết là mặt mình đỏ.
Thấy
Tô Ý hồi lâu không nhúc nhích, Lâm Thanh Hứa đem bữa sáng trong tay đưa tới:
"Không muốn ăn sao?"
Tô
Ý ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hứa, ngây người cầm lấy, nhất thời không biết nói
cái gì, đành vô thức nói lời cảm ơn.
"Bé..."
Lâm Thanh Hứa còn muốn nói thêm, nhưng đang lúc mở miệng thì bị Tô Ý nắm lấy cổ
tay, kéo anh chạy ra khỏi ký túc xá nữ, đến một góc không có người.
Cô
thậm chí còn không biết rằng sức lực của mình lớn như vậy, có thể dễ dàng kéo
Lâm Thanh Hứa chạy.
Nơi
hai người đứng là một góc chết nơi lối rẽ của ký túc xá, bởi vì đường đến giảng
đường không đi qua đây nên lúc này hầu như không có ai ở đây.
Anh
cao hơn cô, vì vậy cô chỉ có thể ngước nhìn anh. Lỗ tai cô đỏ bừng, giọng nói
nhỏ nhẹ, mang theo vài phần kinh ngạc và ngượng ngùng: "Chào… chào buổi
sáng, sao đột nhiên anh lại đổi xưng hô vậy?"
Lâm
Thanh Hứa hơi cúi xuống, nhìn khuôn mặt đỏ hồng và đôi môi như mọng nước của Tô
Ý, anh không muốn Tô Ý biết chuyện trên Baidu của mình, ho nhẹ một tiếng:
"Tề Dụ nói với anh, các cặp đôi yêu nhau đều gọi nhau như thế."
"Em,
em không thích sao?" Nghĩ đến phản ứng của Tô Ý, Lâm Thanh Hứa theo bản
năng nhíu m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.