Mối quan hệ của gia đình Tô Ý rất đơn giản, bọn họ không cần
phải đi thăm nhiều người thân. Lúc học trung học, Tô Ý cũng không có bạn thân,
vì vậy trong kỳ nghỉ đông, mỗi ngày Tô Ý đều nằm ở trong nhà như một con heo,
tất nhiên, cô còn ăn rất nhiều cơm chó của ba Tô và mẹ Tô, cùng với tình yêu
cuồn cuộn không ngừng được chia sẻ.
"Ý Ý, con nhìn thử con gái của thầy Hoàng trong văn
phòng của ba mẹ xem, con bé rất đẹp đúng không?" Giang Cẩm Ý cho Tô Ý xem
bức ảnh trên điện thoại di động của bà, đứng bên cạnh cô ấy là một chàng trai,
nhìn liếc qua thì vẻ ngoài của chàng trai kia rất sắc sảo.
Tô Ý nhìn bức ảnh, gật đầu, sáng sủa lại tự tin, thực sự rất
đẹp, khi cô nhìn về phía chàng trai bên cạnh, cô có chút nghi ngờ hỏi:
"Thầy Hoàng có con trai sao ạ? Tại sao con chưa từng nghe nói đến. "
. . .
Giang Cẩm Ý cảm giác mình sắp ngạt thở, hận không thể rèn
sắt thành thép, dùng ngón tay chọc nhẹ vào đầu Tô Ý: "Đây là bạn trai của
con bé, bạn trai của con bé!"
“Ồ, thì ra là bạn trai, thật xứng đôi.” Giọng điệu của Tô Ý
nhàn nhạt, mang theo vẻ mềm mại bình thường, không có chút cảm xúc nào.
"Con không có ý kiến gì khác sao?"
“Cái gì, ý kiến gì ạ?” Tô Ý bị câu hỏi làm cho khó hiểu.
Suy nghĩ của cô liền chạy theo hướng khác, có chút không dám
tin: "Mẹ, cái này, cái này đã là bạn trai của con gái thầy Hoàng rồi, như
thế này không ổn lắm đâu?"
Mẹ cô không phải là giáo viên sao? Làm sao có thể có ý tưởng
điên rồ như vậy?
Giang Cẩm Ý sắp bị Tô Ý chọc cho tức giận đến bật cười, nếu
có thể, bà không muốn đứa con gái này nữa.
"Ý Ý của mẹ à, khi nào thì con sẽ tìm người
yêu!!!"
Giang Cẩm Ý lấy lại điện thoại di động của mình, một bên lại
lẩm bẩm rằng tất cả những đứa trẻ của đồng nghiệp xung quanh bà trong cùng văn
phòng đều đang yêu đương, mỗi ngày bà đều phải nhìn đồng nghiệp khoe khoang về
tình yêu của con mình, còn bà, bà chỉ có thể ôm lấy bình trà giữ nhiệt của mình
và nhìn sách để tu tâm dưỡng tính.
Sao có thể khoa trương như vậy chứ, Tô Ý thì thào trong
lòng, nhưng vẫn không dám nói ra.
Tô Ý cảm nhận được sự oán trách nặng nề từ mẹ Tô, cô không
nhịn được cười, nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ, có một số việc không thể cưỡng ép
được.”
“Tại sao không thể cưỡng ép được?” Giọng điệu của Giang Cẩm
Ý tràn đầy vẻ không hài lòng và vài phần đắc ý: “Năm đó ba con chính là do mẹ
cưỡng ép mà có được đấy!”
Đây là lần đầu tiên Tô Ý nghe được câu chuyện của cha mẹ
mình, trong mắt cô có chút hứng thú, Giang Cẩm Ý dựa vào ghế sofa, bóc một quả
chuối và kể về câu chuyện ngày xưa dưới ánh mắt mong đợi của con gái. Khi nhắc
đến việc ba Tô bị buộc tiến đến, đúng lúc bà đi ngang qua, ho khan vài tiếng,
tai của bà hơi đỏ lên.
Sau khi nói xong, bà Giang không quên tóm tắt lại cho Tô Ý.
"Ý Ý, mặc dù mọi người luôn nói rằng con gái nên dè dặt,
thậm chí chủ động theo đuổi con trai sẽ bị cho là mất giá, nhưng trong mắt ba
mẹ, đây không phải là dấu hiệu của việc hạ thấp bản thân. Chúng ta cho rằng
việc chủ động theo đuổi điều tốt đẹp mình thích không có gì đáng xấu hổ mà
ngược lại, đó là hành động dũng cảm, ai cũng có quyền theo đuổi những điều tốt
đẹp, theo đuổi theo những cách khác nhau.”
"Cho nên gặp được người mình thích, đừng dễ dàng từ bỏ,
không thử làm sao biết không phải của mình?"
"Ngay cả khi thất bại, ít nhất cũng sẽ không hối
tiếc."
“Hơn nữa, con gái chả Giang Cẩm Ý sao có thể kém hơn người
ta được.”
Khuôn mặt của mẹ Tô đầy tự hào khiến Tô Ý sững sờ.
Tô Mục An cũng đi đến chiếc ghế sô pha bên cạnh Tô Ý và ngồi
xuống, người đàn ông tinh tế từ trước tới nay nói một câu hot mà ông học được
trên mạng: "Ý Ý cứ dũng cảm bay nhảy, ba mẹ sẽ luôn ở bên con!"
Có một chút đáng yêu trong sự nghiêm túc này.
Cô luôn nghĩ rằng mình không giỏi như vậy, cô cũng luôn lo
lắng rằng mình sẽ làm mất mặt cha mẹ là giáo viên, nhưng lúc này, người mẹ luôn
nghiêm túc ở trường của cô đã nhẹ nhàng nói với cô rằng cô là người giỏi nhất,
bà sẽ dùng cách nhẹ nhàng không nghiêm túc để nói với cô, con hãy dũng cảm tiến
lên, bố mẹ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho con.
Mũi Tô Ý có chút chua xót, đôi mắt hạnh nhân cũng sáng lên,
cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt không ngừng trào ra, nhíu mày, nhẹ
nhàng ngọt ngào nói: “Con hiểu rồi, cảm ơn ba mẹ."
"Ừm, hi vọng năm sau con sẽ có đối tượng, nếu không,
tốt nhất đừng nên về nhà nữa."
Bà Giang không có thói quen nói vòng vo, sau khi nói rất
nhiều, chủ đề đã đi thẳng vào trọng tâm.
Vì vậy, hơi ấm chỉ kéo dài ba giây, giống như bong bóng, vỡ
tung với một tiếng "bộp".
Kỳ nghỉ đông không còn dài nhưng Tô Ý đã thu dọn hành lý và
chuẩn bị quay lại trường học sớm.
Vào ngày chia tay, ba Tô và mẹ Tô đã thúc giục Tô Ý tích cực
học tập và tham gia các hoạt động câu lạc bộ nhiều hơn, giống như việc đưa trẻ
mẫu giáo đến trường.
Tô Ý gật đầu rồi rời đi, tiếng vali xa dần, Giang Cẩm Ý dựa
vào người ba Tô, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối: “Tôi nhớ lần cuối cùng nhìn
thấy con bé xách vali đi, con bé vẫn còn là một đứa nhỏ ở trường trung học, bây
giờ đã vào đại học rồi."
“Chúng ta nợ Ý Ý quá nhiều.” Bố Tô ánh mắt tối sầm, có chút
đau lòng.
Trong ký túc xá bốn người đều cùng ngày trở lại trường học,
ngày hôm sau trường học chính thức khai giảng, buổi tối bốn người ra ngoài ăn
cơm.
“Tin tức nhảm nhí, học kỳ này Lâm Thanh Hứa hình như không
đến trư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.