Nhưng anh ấy là Lâm Thanh Hứa, là người mà tớ đã yêu rất lâu.

Giọng điệu của người đàn ông dịu dàng đến mức khiến Tô Ý ngẩn người trong một lát, hệt như hồi còn học đại học, hoặc cái hồi bọn họ vẫn còn yêu nhau say đắm.

Trái tim của Tô Ý giống như bị một cành hồng đâm vào, từng giọt máu như ngọc không ngừng rỉ ra.

Cô hít sâu một hơi, không biểu lộ cảm xúc trên mặt, Tô Ý chậm rãi đi xuống cầu thang đến trước mặt Lâm Thanh Hứa.

Rũ mắt xuống, Tô Ý nở một nụ cười lạnh nhạt và xa cách, sau đó tựa như không có cảm xúc gì nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng.

"Xin chào thầy Lâm Thanh Hứa, tôi là phóng viên Tô Ý đến từ tòa soạn Minh Thành." Tô Ý khéo léo duy trì nụ cười, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Tòa soạn Minh Thành có một hạng mục hỗ trợ văn hóa muốn phỏng vấn anh, hy vọng anh có thể cho chúng tôi một cơ hội."

Ngữ điệu của Tô Ý nhanh mà thân thiện, nói xong liền im lặng chờ Lâm Thanh Hứa trả lời.

Nhưng Lâm Thanh Hứa dường như đang sửng sốt, anh không ngờ Tô Ý sẽ phản ứng như vậy.

"Tòa soạn Minh Thành?" Lúc lấy lại được tinh thần, anh nhẹ nhàng hỏi lại.

"Tại sao lại phỏng vấn tôi?" Lâm Thanh Hứa im lặng: "Hẳn là mọi người cũng biết trước giờ tôi đã từ chối rất nhiều tòa soạn đến xin phỏng vấn. Cho dù như vậy, các người vẫn muốn phỏng vấn tôi sao?"

"Tôi nghĩ nguyên nhân anh từ chối là do bọn họ muốn lợi dụng ưu thế bên ngoài của anh để làm mánh khoé thu hút sự chú ý, nhưng lần này bảo tàng không công khai thông tin và hình ảnh của anh ra bên ngoài mà chỉ nói sẽ có tiết mục phục hồi di tích." Tô Ý dần dần nhập tâm vào công việc, ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh hơn.

"Mục đích ban đầu của chúng tôi khi đưa ra dự án xóa đói giảm nghèo là đưa những nền văn hóa có nguy cơ suy tàn đến công chúng và những nhà phục hồi văn vật với tư cách là bác sĩ, trở thành sợi dây liên kết nhiều nền văn hóa khác nhau, đó là lý do chúng tôi muốn phỏng vấn anh, làm bước đệm khởi đầu cho hạng mục này."

"Hơn nữa, tôi nghĩ lần này anh tham gia biểu diễn phục hồi văn vật ở bảo tàng là vì muốn đưa ngành nghề này đến gần mọi người hơn, giúp họ hiểu rõ hơn." Tô Ý nhìn Lâm Thanh Hứa trầm mặc, dừng một chút rồi tiếp tục nói.

"Nếu đã như vậy, tiếp nhận phỏng vấn của tòa soạn chúng tôi không phải sẽ giúp hành động của anh có thêm sức ảnh hưởng trong phạm vi rộng hơn sao? Dù sao bảo tàng cũng không phải là nơi nhiều người chú ý đến, ảnh và video trên mạng có thể sẽ thu hút nhiều nhân tố hơn, nếu mọi người không hiểu rõ về nghề phục chế văn vật vậy vẫn là đi ngược lại với mong muốn ban đầu của anh không phải sao?"

Lúc này Lâm Thanh Hứa cắt ngang lời Tô Ý: "Nói xong chưa?"

Tô Ý ngẩn người nhưng không chậm lại nhịp nào, lập tức lắc đầu đáp: "Vẫn chưa."

"Đứng lâu như vậy có mỏi chân không?" Lâm Thanh Hứa nhìn đôi giày cao gót của Tô Ý, như thể nãy giờ anh không hề chú ý đến những lời cô nói.

"Em đi với tôi đến phòng triển lãm bên này, nếu chúng ta đứng đây thảo luận sẽ ảnh hưởng đến khách tham quan đấy." Lâm Thanh Hứa dẫn Tô Ý đi ngang qua khu triển lãm đến một căn phòng nhỏ, nhìn khá giống một phòng làm việc đơn giản.

Sau đó anh để Tô Ý ngồi xuống, ngón tay thon dài đẩy một tách trà đến trước mặt cô, ngồi xuống ở phía đối diện cô, ra hiệu bảo cô tiếp tục nói.

"Tôi biết thầy Lâm Thanh Hứa không có ý định xuất hiện, nhưng theo như tôi tìm hiểu, ngành phục chế văn vật hiện tại đang thiếu nhân tài vô cùng nghiêm trọng, nếu không phổ cập cho đại chúng những kiến thức về ngành nghề này thì rất khó để đưa nó vào tầm mắt của họ, vấn đề này rất khó giải quyết. Anh có thể kiên trì với công việc phục hồi di sản, cống hiến cả đời cho công việc này, nhưng thế hệ sau thì sao?"

"Trong thời đại thức ăn nhanh này, tiền bạc và thời gian là hai thứ mà hầu hết ai cũng theo đuổi, những lợi ích mà nghề mang lại tỷ lệ thuận với thời gian, và các nhà phục chế văn vật có năng lực cũng đã tốn rất nhiều thời gian nên có không ít người đã chọn cách từ bỏ tìm tới con đường khác."

"Vì vậy, anh và những tiền bối đi trước có gắn bó tới cùng, nhưng về sau thì sao? Anh thật sự nhẫn tâm để cho những cổ vật lưu truyền kia cứ như vậy mà mất đi sự rực rỡ ngàn năm sao?"

"Nghề phục chế văn vật cần được nhìn nhận và lan tỏa. Chỉ khi lọt vào mắt công chúng thì nhiều người mới biết đến và tiếp tục phát triển. Mà tòa soạn Minh Thành chúng tôi có thể đưa nó đến với công chúng."

Lâm Thanh Hứa chống khuỷu tay lên bàn, xoa xoa thái dương nhìn Tô Ý vừa nói xong một tràng liền cầm tách trà lên uống ngay, son môi còn dính ở miệng tách.

Tài ăn nói tiến bộ không ít nhỉ.

"Em về nước khi nào?" Lâm Thanh Hứa nhìn người trước mặt. Đôi mắt trong vắt lạnh lẽo phản chiếu gương mặt của Tô Ý.

Hai năm qua cô đã thay đổi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ lại, người gầy đi, sự tròn trịa giờ đã biến mất, trong mắt còn lộ ra sự phòng bị và xa cách, anh nghĩ nếu không phải vì công việc, cô sẽ không bao giờ tới gần anh.

Không ngờ Lâm Thanh Hứa lại hỏi một câu không liên quan gì đến công việc, mà chuyện cô trở về lúc nào cũng không liên quan gì tới anh, dừng một lát, cô mơ hồ nhớ một tháng trước, lại nghe tiếng anh cười khẽ, giống như trước kia, anh hiểu cô rất rõ, anh luôn bao dung cưng chiều mỗi khi phát hiện cô nói dối.

Cô không muốn dây dưa với Lâm Thanh Hứa về mấy vấn đề này nữa nên đã nhanh chóng quay về mục đích chính.

"Thầy Lâm, tòa soạn Minh Thành chúng tôi rất hy vọng có thể phỏng vấn anh." Vừa nói, Tô Ý vừa lùi về sau nửa bước, giống như là đang kháng cự lại ánh mắt của anh.

Anh biết Tô Ý không muốn nói chuyện với mình, Lâm Thanh Hứa nhíu mày, nhất thời không biết nên làm gì, ngón tay cứ nâng lên rồi lại hạ xuống.

Anh bất đắc dĩ cười cười: "Được."

Tô Ý thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn thầy Lâm, lần sau chúng ta..."

Còn chưa chờ Tô Ý nói xong, Lâm Thanh Hứa lại nói tiếp.

"Nhưng tôi có một điều kiện, tôi hy vọng em sẽ là người tham gia vào toàn bộ quá trình."

Đồng thời ánh mắt của Lâm Thanh Hứa nhìn thẳng vào Tô Ý, mang theo một sự mạnh mẽ không cho phép kháng cự, muốn cùng cô trở lại mục đích ban đầu.

Như thể anh biết Tô Ý chắc chắn sẽ không từ chối.

Trái tim Tô Ý giống như mới bị bóp chặt, ngay cả hơi thở cùng dừng lại trong giây lát, tựa như đóa hoa dành dành ở đầu ngõ nhỏ bắt gặp mưa to.

Tô Ý quay mặt đi, mí mắt rũ xuống, trong giọng nói còn chứa cả sự chua chát, ngữ điệu cũng trở nên phòng bị và xa cách hơn: "Thầy Lâm, đây không phải chuyện tôi có thể quyết định, tôi sẽ báo cáo lại với tổng biên tập để cô ấy quyết định."

"Vậy nếu tôi nói em không tham gia thì tôi sẽ không nhận phỏng vấn nữa thì sao?" Lâm Thanh Hứa nói rất rõ ràng, không hề có ý che giấu chuyện đang làm khó Tô Ý.

Những lời này giống như dao nhọn, cứa qua cứa lại người Tô Ý, vô cùng đau đớn.

Tô Ý cắn môi, cánh môi vốn đã hồng nhuận nay còn đỏ rực lên. Cô ngẩng đầu, trong mắt như chứa cả tảng băng.

Tảng băng lạnh lẽo phản chiếu trong mắt Lâm Thanh Hứa, hóa thành những mảnh băng nhỏ dày đặc đâm vào lòng Lâm Thanh Hứa khiến hô hấp của anh bị đình trệ, anh định nói là đùa thôi nhưng khi đối diện với Tô Ý, anh lại không nói nên lời.

"Nếu vậy thì tôi sẽ tự nguyện rời khỏi đơn vị công tác, xin lỗi."

"Đây là danh thiếp của tổng biên tập, nếu thầy Lâm muốn liên hệ thì hãy liên hệ với cô ấy, thật lòng xin lỗi anh."

Sau khi đưa danh thiếp, cô liền xoay người bước đi, đôi giày cao gót va chạm xuống sàn phát ra mấy tiếng lộc cộc rất rõ ràng, giống như đang giẫm lên trái tim của Lâm Thanh Hứa, cô đi càng xa, anh như bị giẫm càng mạnh.

Đây là lần thứ hai trong anh xuất hiện cảm giác sợ hãi và kích động khi mất đi Tô Ý.

Bước ra khỏi bảo tàng, Tô Ý đến công viên bên cạnh tìm một băng ghế đá trống ngồi xuống, cô nhanh chóng thả lỏng vai, lộ ra vẻ yếu ớt và mệt mỏi.

Chỉ cần chậm một giây nữa thôi, cô sẽ không giữ vững mình được nữa.

Đã gần về chiều, hoàng hôn như lòng đỏ trứng gà dần buông xuống, mấy đám mây xung quanh nhuốm màu da cam rồi chuyển dần sang cam đỏ, đậm đà ấm áp.

Thỉnh thoảng có gió thổi qua băng ghế, mang theo tiếng ve kêu râm ran không ngớt trên cây, lá cây lay động.

Ồn ào rồi lại tĩnh lặng.

Tô Ý ngồi đó mà đầu óc rối bời không thôi.

Cô đã đoán được mình sẽ gặp lại Lâm Thanh Hứa, chỉ là không ngờ nó lại nhanh và đột ngột đến vậy.

Thậm chí cô còn nghĩ nếu Lâm Thanh Hứa đi với bạn gái mới, cô cũng có thể mỉm cười và nói lâu rồi không gặp.

Nhưng dù có nghĩ ra bao nhiêu tình huống thì cũng không ngờ sẽ như lúc này.

Hình như Lâm Thanh Hứa muốn bù đắp cho cô, anh xem đó là điều hiển nhiên và bắt buộc phải thực hiện.

Đây là tình huống cô không bao giờ nghĩ tới, cũng là tình huống cô không muốn xảy ra nhất.

Xét cho cùng, cô không muốn lại phải trải qua cảm giác hy vọng ban đầu bị chính tay mình đập vỡ.

Lúc trước là do cô thầm mến anh, đổ biết bao nhiêu công sức và mạo hiểm mới có thể ở bên cạnh Lâm Thanh Hứa, ai ai cũng hâm mộ, nói cô đã kéo được anh ra khỏi tế đàn.

Cô không quan tâm có kéo được anh ra khỏi tế đàn hay không, cô chỉ cảm thấy tình yêu thầm kín của mình cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.

Vốn tưởng rằng anh cũng thích cô như vậy, nhưng cuối cùng mới biết anh chỉ là thiếu một người bạn đồng hành mà thôi.

Móng tay sắp cắm sâu vào thịt nhưng Tô Ý lại không cảm thấy đau đớn, bờ vai suy sụp tựa vào băng ghế dài, thở ra một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Sau khi gọi điện thoại và báo cáo tình hình với tổng biên tập, công việc hôm nay của cô đã kết thúc, nhưng khi suy nghĩ về yêu cầu của Lâm Thanh Hứa cô lại nói thêm rằng nếu điều này ảnh hưởng đến công việc của tòa soạn, cô sẽ tự nguyện tạm rời đơn vị công tác. 

Tiếp theo cô gọi cho Khương Niệm, tìm một nhà hàng để dùng bữa tối, sau đó nói muốn đến quán bar.

"Quán bar!" Khương Niệm kinh ngạc: "Ý Ý, không phải lúc trước cậu không thích mùi rượu sao?"

"À, là do áp lực lớn quá thôi, ai cũng phải thay đổi mà, bây giờ cậu có thêm một người bạn nhậu không tốt sao?" Tô Ý mơ hồ nói.

Nhưng Khương Niệm là ai chứ? Hai người chơi với nhau từ bé đến lớn, ngoại trừ lúc học trung học, bọn họ luôn học chung một trường, làm sao cô ấy có thể không hiểu Tô Ý chứ.

"Ý Ý, có phải cậu gặp Lâm Thanh Hứa rồi không?" Khương Niệm nhìn thẳng vào Tô Ý, lộ ra đôi mắt đã hiểu mọi chuyện.

"Haha, sao cậu biết thế, cậu học coi bói trong thời gian hai năm tớ xuất ngoại đấy à?" Tô Ý cười thành tiếng.

"Thôi đi, cậu tự mãn chả khác nào hồi chia tay Lâm Thanh Hứa, tớ chưa từng thấy cậu ra tay đánh người mà nguyên nhân không phải là vì Lâm Thanh Hứa bao giờ." Khương Niệm hừ một tiếng, nhìn Tô Ý xụi lơ trên ghế phó lái.

"Sao thế, cậu ta đưa bạn gái mới đến bắt nạt cậu à?" Từ khi bọn họ chia tay, Tô Ý ra nước ngoài, Khương Niệm cũng không để ý đến Lâm Thanh Hứa nữa nên cũng không biết bây giờ anh ra sao.

"Không phải."

"Nếu là vậy thì tớ kiếm đàn ông khác cho cậu đi khoe khoang với cậu ta." Khương Niệm nhướng mày, một tay giữ vô lăng: "Ý Ý, quá khứ chỉ là quá khứ, làm người không thể ngã hai lần trên cùng một chỗ."

"Huống hồ, cậu ta vốn là một tên khốn..." Khương Niệm cân nhắc một hồi mới nói ra từ này: "Không có tình cảm."

"Ừm, tớ biết." Tô Ý gật đầu.

Nhưng trong lòng lại nói thêm một câu.

"Nhưng anh ấy là Lâm Thanh Hứa, là người mà tớ đã yêu rất lâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play