Khương Niệm ở phía trước, nhìn Tô Ý đi đến, ánh mắt mang
chút ái muội liếc nhìn Tô Ý một cái: “Thành thật nhận tội đi, cậu và Lâm Thanh
Hứa xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Ý chớp chớp mắt, con người màu trà nhạt lộ ra vô tội:
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì chứ?”
“Được lắm, còn giả ngu với tớ à? Thời điểm mà hai người các
cậu ở cùng nhau, giống như tách biệt với thế giới xung quanh vậy.”
“A, có, có sao?” Tô Ý có cảm giác tim của mình sắp nhảy ra
ngoài rồi.
Rốt cuộc chuyện mình thích Lâm Thanh Hứa này, đến Khương
Niệm cũng không biết.
“Đương nhiên rồi, không ai chen vào được lời nào cả, không
phải là Lâm Thanh Hứa muốn theo đuổi cậu đó chứ? Thật không thể tưởng được
người lạnh lùng cao ngạo như anh ta sẽ theo đuổi cậu nha.”
Tô Ý lại buột miệng thốt ra không có khả năng đó.
Đây là chuyện không có khả năng xảy ra, cô chưa từng nghĩ
tới.
Nói cách khác, từ thời khắc mà hai người gặp nhau, từ thời
khắc mà trái tim cô loạn nhịp, cô không hề nghĩ tới quan hệ của cô và Lâm Thanh
Hứa tiến thêm một bước, ngay cả mối quan hệ giữa hai người bây giờ có thể nói
chuyện cũng là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
“Tại sao lại không có khả năng?” Khương Niệm sợ Tô Ý còn bởi
vì trung học mà tự ti, trong lúc tuyết tung bay đầy trời, nhìn ánh mắt có chút
mờ mịt của Tô Ý, nhẹ giọng nói từng chữ: “Ý Ý à, cậu thật sự rất tốt, không hề
kém một chút nào cả.”
Tô Ý còn có chút ngây ngốc, cô không biết nên đáp lời như
thế nào, bởi vì cho dù có rất nhiều người đều từng nói với cô là cô rất tốt, cô
không hề kém một chút nào, nhưng trong tiềm thức cô chưa hề tự thừa nhận chính
mình.
Nhưng hình như không còn giống với lúc trước.
Khi tự nói ra quan điểm của mình dưới sự giúp đỡ của Lâm
Thanh Hứa, bỗng nhiên cô có một chút cảm thấy chính mình hình như vẫn còn dùng
được, cũng không tới nỗi mục nát lắm.
Cô ấy nhìn Tô Ý gật đầu, không nói gì nhiều, cô ấy cũng
không biết nên nói cái gì, chỉ gật đầu.
Sau khi buổi quay phim kết thúc, Tô Ý cũng đang bắt tay vào
quá trình biên tập cắt ghép video, do trước kia cũng đã từng cắt video, cho nên
các thao tác khá thuận tay.
Nhưng bởi vì tư liệu thực tế có hơi nhiều, thời gian lại chỉ
vỏn vẹn trong vòng bảy phút, thời gian Tô Ý phải đi học cũng rất nhiều, thức
mấy đêm liền mới cắt xong.
Vào ngày đầu năm mới, bữa tiệc mừng năm mới của đoàn nghệ
thuật trường đã được tổ chức thành công.
Những người có vé lần lượt vào hội trường, tuyết lại rơi về
đêm, rơi xào xạc, tuyết bay khắp trời khiến hơi thở trở nên trắng xóa, bên
trong lại là một thế giới khác.
Ánh đèn tập trung trên sân khấu, ngoài sân khấu đã có không
ít khán giả, tất cả đều đang mong chờ.
Là một thành viên bên bộ tuyên truyền, Tô Ý còn phải theo
sát quá trình quay phim, vì thế chỉ có thể loay hoay tìm kiếm các góc chụp trên
sân khấu.
Chỉ chốc lát sau liền đến phân đoạn video tuyên truyền.
Tình cờ là video của Tô Ý và Lâm Thanh Hứa xuất hiện đầu
tiên.
Ánh đèn chợt tắt.
Video có bộ lọc màu vàng chậm rãi mở ra, giống như cuộn ảnh
lâu ngày bị hỏng.
Trong màn ảnh là đám cưới trọng đại của hai người.
Nam nhân đẹp đẽ khôi ngô mặc hỉ phục, đôi mắt lạnh lùng xa
cách, nhưng trên nền đỏ rực cũng có chút vui mừng, như là được như ý nguyện,
mũi cao thẳng, trên mũi có một nốt ruồi, bàn tay thon dài kéo dải tơ lụa màu
đỏ, tân nương kéo một bên khăn vuông màu đỏ có thêu đôi uyên ương bằng chỉ
vàng, mặc áo sơ mi đỏ ống tay rộng, váy xếp ly đỏ, tay cầm đầu kia của dải tơ
lụa.
Hai người từng bước, từng bước một đi đến phía trước.
Cha mẹ ngồi ở chính diện, khách khứa đứng ở một bên, trong
mắt mọi người đều mang theo vui sướng và chúc phúc.
Giọng nói của người chủ trì ở trong phòng vang lên.
“Nhất bái thiên địa ——”
Hai người đồng thời quỳ xuống, dáng vẻ ưu nhã, hướng tới
thiên địa khách quý lạy một lạy.
“Nhị bái cao đường ——”
Tân nương nắm chặt lụa đỏ, đầu ngón tay mang theo chút hưng
phấn run rẩy, trong mắt tân lang cũng khó kiềm chế sự xúc động, đứng dạy, xoay
người, lại quỳ lạy.
“Phu thê giao bái ——”
Khi cả hai khom người mặt đối mặt, khăn voan trước mặt cô
dâu bay nhẹ một cái, quét đến đôi môi đỏ xinh đẹp của tân nương, trong giây
phút mà nam nhân cúi người, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“Kết thúc buổi lễ ——”
“Đưa vào động phòng ——”
Tân nương trong lúc mọi người chúc phúc ca ngợi, bị nha hoàn
dẫn đến phòng tân hôn.
Hình ảnh chuyển động.
Nữ nhân mặt mày xinh đẹp, toàn thân tỏa ra khí chất dịu dàng
lại linh động, nam nhân ngồi ở đối diện với vẻ mặt trầm ổn, mặc trên người bộ
trường sam màu vàng, đường cong ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, hai người
ngồi bàn ở một bên thư phòng, bên ngoài tuyết rơi bạc trắng đầu, bình phong
lịch sự tao nhã, trên bàn là một ván cờ.
Hai người hạ cờ, bỗng nhiên nữ nhân đổi ý một bước, nam nhân
nhìn mắt nghịch ngợm chơi xấu của thê tử mình, dùng một ngón tay điểm một cái
vào đầu nữ nhân, lại trượt xuống quấn lấy một lọn tóc quấn quanh ở đầu ngón tay
thưởng thức.
Nữ nhân chớp chớp mắt, mang theo vẻ ngây thơ.
Sự ngây thơ của những kẻ được hưởng sự thiên vị trắng trợn.
Nhưng nụ cười giữa hai người không kéo dài được bao lâu, họ
nhìn thấy một người hầu đang dán thông báo ở cửa.
Ở tiền đình, toàn bộ người của phủ quỳ xuống tiếp chỉ.
Nghe xong nội dung của thánh chỉ, khuôn mặt của nam nhân trở
nên trầm trọng, nữ nhân cắn môi dưới, trong lúc nàng cúi đầu, nỗ lực đè nén sự
chua xót, chờ người đưa thánh chỉ rời đi rồi mới ngẩng đầu lên dịu dàng cười
một cái.
Đôi tân nhân mới vừa thành hôn lại sắp phải chia lìa.
Bức tranh cuộn tròn lại kéo dài.
Đó là vào một buổi sáng sớm, ngoài cửa sổ sắc trời vừa mới
hừng đông, một nam nhân mặc áo giáp nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, muốn nhìn kỹ
một chút nữ nhân còn đang ngủ say trên giường.
Trong lúc ngủ cũng không an ổn, đôi mày xinh đẹp của nữ nhân
nhăn lại.
Nam nhân vươn tay vuốt đôi mày đang nhíu chặt của nữ nhân,
tay đi xuống nhẹ cọ một chút vào gương mặt nàng, lúc cúi người chuẩn bị hôn môi
nàng lại thẳng người đứng lên, nhìn chiếc áo giáp lạnh băng trên người mình.
Chàng lại nhìn thoáng qua người đang ngủ yên trên giường
thật sâu, như là muốn khắc sâu bộ dáng đó vào trong lòng, sau đó liền xoay
người đi ra phòng ngủ, bước vào màn tuyết trắng, vẻ mặt lạnh lùng, băng lãnh.
Mà nữ nhân trên giường, vào thời điểm trượng phu rời đi, một
giọt nước mắt từ khóe mắt đã chảy xuống.
Hình ảnh lại thay đổi.
Nữ nhân trên người mặc váy đỏ, như là đại hôn, lại như là
chúc mừng thắng lợi, nằm ngã trên nền tuyết trắng xóa, bình đan dược ngọc bích
trên tay rơi xuống, bên môi chảy ra một vệt máu, nhìn thấy cảnh ngày xưa cùng
nam nhân cùng treo đồng tâm kết trên cây, mang theo mỉm cười nhắm lại mắt.
Chờ nam nhân thắng trận trở về, chỉ nhìn thấy phủ đệ trống
trải ngập tràn máu tươi, cùng với một bức phong thư và một bức tranh trên bàn
sách.
Trên giấy viết: Ngô ái thân khải.
Mở bức tranh ra, là bức tranh mà nữ nhân đã nhờ người vẽ.
Nỗi nhớ nhung đã lâu rốt cuộc cũng không che giấu được, nam
nhân triền miên nhìn nữ nhân trong tranh, khuôn mặt linh động lại dịu dàng,
giống như đang sống lại, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt của chàng.
Cảnh tượng lại đổi, là ở một ngôi nhà tranh.
Nam nhân treo bức họa ở chỗ bắt mắt nhất trong nhà, nữ nhân
như là sống lại đi ra từ trong bức tranh cuộn tròn, ngồi ở bên cạnh người nam
nhân, pha trà cho chàng, ôn nhu lưu luyến.
Không biết đây là một giấc mộng hay là ảo ảnh.
Nhưng trời có mưa gió thất thường, theo thời gian trôi đi,
bức hoạ cuộn tròn cũng xuất hiện tổn hại, kèm theo đó, mỗi ngày thần sắc của nữ
nhân xuất hiện bồi nam chính cũng trở nên mệt mỏi tái nhợt, cuối cùng có một
ngày, bởi vì bức hoạ cuộn tròn lại lần nữa bị ngoại lực tổn hại, nữ nhân không
xuất hiện đúng hẹn ở bên cạnh nam nhân nữa.
Nam nhân bảo vệ bức tranh, giữ lại những tờ giấy bị hỏng và
rơi ra, ngồi vào bàn, khóe mắt đỏ hoe, trong mắt không còn lấy một tia hy vọng.
Cảnh bức hoạ cuộn tròn kết thúc, hiện đại là cảnh ở phòng
làm việc, Lâm Thanh Hứa ăn mặc một chiếc áo blouse trắng, khuy áo cài đến khuy
cao nhất, nhìn bức tranh bị tổn hại trước mặt, đã cảm thụ xong toàn bộ chuyện
xưa.
Sau đó, đặt bức bức tranh bị tổn hại lên bàn làm việc sạch
sẽ, làm ẩm, cạo, sửa chữa, động tác phục hồi trông có vẻ vui tai vui mắt, mà
sắc mặt lại mang theo vẻ thờ ơ.
Sau khi để yên một đêm, ngày hôm sau, bức tranh cuộn tròn đã
là phục hồi đổi mới hoàn toàn.
Trong câu chuyện, người đàn ông đang cúi mình trước bàn làm
việc dường như đã có một giấc mơ, mơ thấy có người mặc áo blouse trắng, phục
hồi lại bức tranh bị tổn hại, từ từ tỉnh lại, phát hiện bên cạnh mình, thê tử
đang nhìn mình mỉm cười, khuôn mặt hồng hào, đôi lông mày cong vút, nụ cười
rạng rỡ như xưa.
Thê tử đi ra bên ngoài, đứng ở bên hồ, nhìn mặt hồ đóng
băng, cảm thụ được sự hiu quạnh của mùa đông, nhưng mặt mày lại không che giấu
được sức sống mãnh liệt.
Nam nhân từ trong phòng mang theo lò sưởi đuổi theo, cuối
cùng hai người ôm nhau, mà lúc này những bông tuyết nhẹ từ trên trời rơi xuống,
trong chốc lát chuyển sang màu trắng xóa.
Bọn họ gặp lại nhau vào mùa đông, tuyết đêm bạc đầu.
Trong toàn bộ câu chuyện, lời nói của đôi phu thê rất ít,
được chiếu trên màn hình như một cuộn giấy ố vàng, video gần như được phát dưới
dạng phim câm.
Hình ảnh lại chuyển, Lâm Thanh Hứa mặc áo blouse trắng từ
phòng làm việc đi ra, ở lối đi nhỏ thật dài, càng đi càng xa, thân ảnh dần dần
biến mất, thuận tiện viết lên mấy dòng hành thư.
Ở trong màn hình có vẻ vô cùng rõ ràng.
Đồng thời, trong màn hình, giọng nói thánh thót của Lâm
Thanh Hứa truyền tới, từng chữ từng chữ, rõ ràng lại mang theo lịch sử du
dương.
*“Tiền đại thi họa, truyền lịch chí kim
Vị hữu bất tàn thoát giả
Cẩu dục cải trang, như bệnh đốc diên y
Y thiện, tắc tùy thủ như khởi; y bất thiện, tắc tùy tề nhi
tệ
Sở vị bất dược đương trung y
Bất ngộ lương công, ninh tồn cổ vật.”
*Ý của câu này là việc trùng tu sách cổ giống như đi khám
bệnh cho một bệnh nhân nặng, nếu tìm đúng người thì có thể kéo dài tuổi thọ,
nhưng nếu tìm nhầm người thì bệnh tình sẽ trầm trọng hơn.
Màu trắng tự nhiên sẽ nổi bật trên nền đen, từ ban đầu rõ
ràng, chậm rãi phai nhạt đi, cuối cùng chỉ còn một chữ “hết”.
Màn hình tối sầm lại, ánh đèn trong thính phòng chợt bật
lên, không ít người dường như vẫn còn đắm chìm ở trong video, rất lâu sau vẫn
chưa hoàn hồn.
Rồi sau đó, trong một số góc thưa thớt truyền đến tiếng vỗ
tay, dần dần, thanh âm càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều vỗ tay, tiếng vỗ
tay vang lên như sấm.
Tô Ý ở một góc phía sau, nghe tiếng vỗ tay như sấm, bỗng
nhiên cô cảm thấy, mình vất vả chuẩn bị lâu như vậy, là đáng giá.
Ở phía sau, Lâm Thanh Hứa không biết đã xuất hiện từ khi
nào.
Anh bỏ tay vào túi quần nhìn Tô Ý ở trước mặt đang đắm chìm
vào câu chuyện xưa trên màn hình, nhẹ giọng nói: “Thật sự là vô cùng lợi hại.”
Cái góc này không có người, âm thanh khi mở miệng nói đã bị
tiếng vỗ tay bao phủ, chỉ khi dựa sát vào Tô Ý mới nghe được.
Tô Ý bị dọa cho hoảng hốt một trận bởi vì sau lưng đột nhiên
xuất hiện giọng nói, cô hoảng loạn vội vàng xoay người lại, nhưng dưới chân là
cầu thang, Tô Ý không đứng vững, ngã người về phía sau, Lâm Thanh Hứa duỗi tay
kéo nhẹ eo cô, khoảng cách của hai người trong nháy mắt gần sát vào nhau, chờ
khi Tô Ý đứng vững anh mới buông tay ra.
Hô hấp của Tô Ý có chút rối loạn, giống một một con thỏ bị
con kinh động, nhìn Lâm Thanh Hứa đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Dáng người cao ngất, kèm theo chiếc bóng dài đứng trước mặt
cô, các đường nét trên khuôn mặt vì ngược sáng không nhìn rõ, nhưng không thể
che giấu được hàng lông mày và đôi mắt tinh anh rõ ràng.
“Cảm ơn cậu.” Tô Ý không biết nên đáp lại như thế nào, giống
như lúc trước không biết làm sao trả lời Khương Niệm, đành phải nói một tiếng
cảm ơn, cầm lấy camera trước ngực muốn tiếp tục đi chụp ảnh buổi hoạt động.
Lâm Thanh Hứa nhìn Tô Ý muốn rời đi, có chút gấp đến độ duỗi
tay bắt lấy cánh tay của cô, lại nhìn thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của cô,
nhận ra hành động này của mình không thích hợp liền buông tay ra.
Anh chợt nhớ ra, sáng nay khi anh đang ăn sáng ở nhà bác Hứa
bên cạnh, đứa bé kia lại đến tìm cháu nội của bác Hứa, chàng trai ôm lấy bé
gái: “Buổi tối anh dẫn em đi xem pháo hoa có được không? Không phải em thích
xem pháo hoa nhất sao?”
“Yeah yeah! Anh trai là tuyệt nhất, siêu tuyệt vời!”
Tô Ý giống với bé gái kia như vật, có lẽ cô cũng sẽ thích
những thứ đó nhỉ?
“Cậu có muốn đi xem pháo hoa không?”