Trung tâm thành phố Lý Nam người xe qua lại như nước chảy, ngày dân buôn họp chợ Đồng Sa, đêm các cậu ấm cô chiêu đến nhà hát lớn thành phố xem ca kịch, khiêu vũ. Nơi này phố thị phồn hoa, là chốn nhà giàu tiêu tiền, không phải chỗ cho người nghèo chen chân.
Trong một góc quán cà phê vỉa hè nọ, có hai người thanh niên ngồi đối diện nhau. Một người đang cầm nhật báo buổi sáng xem tin tức, người còn lại đang liên tục ngoáy bọt phồng trong ly.
"Thế chuyện anh với cái cô tiểu thư kia là như nào. Đùng đùng tự nhiên dở chứng đi quen gái, không giống tác phong của anh tẹo nào." Người ngoáy cà phê bực dọc lên tiếng hỏi chuyện.
"Quen chơi thôi." Đối phương nhàn nhạt đáp, tay thản nhiên lật qua trang báo tiếp theo. Tin kế là chuyện cửa hàng tây trang nhà họ Ngọc chuẩn bị khai trương quán thứ ba.
Thanh niên kia bĩu môi, chán chẳng muốn nói, bê cốc cà phê đầy bọt của mình lên uống, mãi sau mới nói tiếp:"Con gái rượu của ông trùm thành phố mà anh nói chơi là chơi. Anh à, anh phải nhớ mình là ai chứ, anh là Sở Vân Chính! Sở Vân Chính đấy! Nhớ không?"
"Vâng, tôi nhớ." Sở Vân Chính tác phong như cũ, một mực chuyên tâm đọc báo.
Góc quán vỉa hè không nhiều người, thanh niên kia đánh bạo ghé gần hắn hỏi nhỏ một câu:"Có phải anh tính tìm cơ hội để túm đám đầu cơ nhà đó không?"
Vừa mới hỏi xong ngay lập tức cậu chàng liền bị giấy báo cuộn tròn đập bốp cái vào đầu. Tuy không đau nhưng vì bất ngờ nên cậu ta vẫn theo phản ứng tự nhiên mà ôm đầu. Ngước mắt nhìn lên chỉ thấy Sở Vân Chính đang điềm nhiên uống cà phê của hắn.
"Quen chơi." Uống xong, hắn lần nữa khẳng định chắc nịch.
Thanh niên bị đánh không rõ nguyên do, ai oán nhìn cái người nói dối không chớp mắt kia. Cậu chàng nghĩ chắc tám chín phần chuyện mình suy đoán là đúng, nên cũng không hỏi thêm về việc quen vị tiểu thư kua của hắn nữa.
Hai người ngồi ngắm phố thêm một lúc, nắng đã chói hơn nhiều, chiếu xuống mặt đường đổ xi măng phản lại ánh sáng gay gắt. Sở Vân Chính hơi nheo mắt nhìn ra ngoài phố, bắt gặp những chiếc xích lô đang kéo qua lại giữa đường, bên trên chở những quý bà quý cô ăn mặc sang trọng đi dạo phố.
"Mấy ngày nữa con ông hai nhà họ Ngọc về đúng không?" Hắn đột ngột lên tiếng hỏi vậy khiến thanh niên bên cạnh hơi ngớ người một chút, nhưng rất nhanh cậu chàng đã nắm bắt được vấn đề, liền đáp nhanh.
"Vâng ạ. Nghe chừng khoảng ba ngày nữa thuyền sẽ đến bến." Cậu ta nói xong thì cảm thán:"Đúng là nhà giàu có khác, xuất ngoại mấy năm liền về cái là tin tức rầm rộ lên. Em thấy có mấy cô tiểu thư nhà giàu nghe cậu ta về nước mà xoắn xuýt hết cả lên."
"Cậu không hiểu đâu." Sở Vân Chính cười cười nhấp hụm cà phê:"Đâu chỉ là các cô, đến ối người mong cậu ấy về. Gặp mặt được chắc khó lắm."
Thanh niên kia gật gù nghe nhưng đúng là chẳng hiểu gì, cho đến khi Sở Vân Chính quyết định rời quán cà phê nhỏ này thì cũng vứt béng chuyện đó đi luôn, khỏi suy nghĩ gì nữa cho mệt óc.
_________
Buổi chiều, khi ánh mặt trời đã ngả sang màu vàng mật ong ngọt lịm thì cũng là lúc tiếng trống trường quốc lập vang lên.
Hàng dài những cô cậu học sinh bước ra khỏi cánh cổng sắt lớn. Tiếng chuông xe đạp leng keeng vang lên không dứt của những cậu chàng muốn gây chú ý với nữ sinh. Các em xách cặp, tà áo dài trắng phất phơ trước gió nhìn các chàng che môi cười e lệ. Khung cảnh đậm sắc tuổi trẻ.
Bên đường có mấy người đạp xích lô chờ sẵn, mong mỏi có học sinh nào đến ngồi xe. Lại thêm mấy bà hàng rong, tranh thủ một lúc cuối ngày mà kiếm chút tiền sinh nhai, những đòn gánh nặng trĩu trên đôi vai gầy, trong đôi thúng đậy mẹt là đủ các loại thức quà bánh. Tiếng chào hàng hay tiếng phu xe mời khách vang lên khi những cô cậu học sinh đã nhiều hơn trên hè đường.
Mỗi người đều có một hoạt động riêng, khiến cho khung cảnh cổng trường càng thêm nhộn nhịp
Sở Vân Chính dựa lưng vào gốc cây bằng lăng. Cuối năm học, hoa đã nở tím lịm cả tán cây, có bông hoa đến độ tàn, rời khỏi cành lá rơi xuống vai áo sơ mi màu lam nhạt. Hắn xuất hiện ở đây, hệt như một nốt trầm trong bản nhạc tươi vui này, trơ trọi và lạc quẻ.
Hắn cảm thấy bản thân không hợp với khung cảnh rộn ràng trước mắt này, hắn muốn tìm đến một góc phố nhỏ, nơi có những quán cà phê cóc hay trà đá mọc túm tụm với nhau. Ở đấy có những người đàn ông trung niên ngồi bàn chuyện, hay những lão niên tóc hoa râm đánh cờ tướng. Âm thanh không nhộn nhịp, mọi thứ đều chậm rãi từ tốn, chẳng hề vồn vã như nơi đây.
Hắn cảm thấy bản thân dường như đã già.
Đột nhiên có một bàn tay vỗ mạnh vào vai hắn kéo hắn rời khỏi luồng suy tưởng của bản thân. Sở Vân Chính quay đầu nhìn, thấy cô thiếu nữ cười tươi tắn với hắn.
Em mặc bộ áo dài trắng tinh khôi, mái tóc đen nhánh dài ngang lưng để xõa tự nhiên, cánh tay giơ lên vén chút tóc mai sau vành tai hơi ửng đỏ, để lộ cổ tay thanh mảnh có chiếc lắc phỉ thúy màu xanh xanh. Em cười hiện lên má lúm đồng tiền thật duyên, đôi mắt trong như bồ câu chan chứa niềm vui.
"Anh chờ em đấy ạ?" Em hỏi, giọng nói mềm mại có một chút âm trầm nhẹ nhàng
"Ừ." Sở Vân Chính gật đầu, ánh mắt hắn nhìn vào Ngọc Nhu Nhi trước mặt, cảm xúc không quá thay đổi:"Người nhà em chưa đón sao?"
"Anh này!" Em hờn dỗi nhìn hắn, bĩu môi:"Người ta vì dành thời gian anh mà cố tình dặn tài xế đến muộn đấy. Thôi tranh thủ lúc này, ta đi chơi đi anh."
Ngọc Nhu Nhi bạo gan kéo lấy cánh tay của Sở Vân Chính, lôi hắn đi trên vỉa hè nở rực sắc bằng lăng tím.
Cuối buổi chiều trên phố đã ít nơi để chơi lại. Sở Vân Chính không biết Ngọc Nhu Nhi thích gì, đành mua cho em một chiếc kem. Em trông có vẻ vui, tấm tắc khen ngon. Hắn cũng ăn một cái, vị kem tàm tạm, ngọt vị sữa dừa, không biết vị tiểu thư kia sao lại thấy ngon đến thế, rõ ràng không xuất sắc lắm.
Hai người đi dạo một vòng quanh trường thì lại trở về trước cổng lớn. Chờ cho đến khi tài xế lái chiếc xe hơi bốn bánh sang trọng đến rước Ngọc Nhu Nhi đi mất hút thì xung quanh Sở Vân Chính đã chẳng còn mấy người.
Hắn xỏ tay túi quần, lẳng lặng dạo bộ trên vỉa hè. Nắng và gió cuối ngày tạt lên người hắn, bóng đổ dài trên vách tường đầy những câu quảng cáo được vẽ bằng sơn xanh đỏ đủ màu. Ngoài đường xe đã vãn, chỉ có những chiếc xích lô vẫn chăm chỉ quay vòng trên mặt đường nhựa phả hơi nóng râm ran. Nhà dân gần đây đã bắt đầu nấu cơm tối, đi qua một căn mà mùi hương của gia vị bay ra khiến thật nhiều người đói bụng.
Sở Vân Chính hít vào một hơi, thầm nghĩ lâu lắm rồi chưa được ăn cơm nhà.
Cha mẹ hắn đã cùng nhau đi đến vùng chiến trận đã mười lăm lăm. Đất nước loạn lạc, thù trong giặc ngoài, không phải cứ nhìn thấy bình yên thì sẽ có hạnh phúc.
Cũng may cha mẹ hắn bám theo bấu víu cùng địch suốt từng ấy thời gian, hắn chưa từng nhận một tờ giấy báo tử trên tay. Hắn nhiều khi cũng nghĩ muốn chuyển đến cùng họ, nhưng mẹ ngăn không cho đi, bà bảo hắn ở lại thành phố, nói rằng dù ở đâu cũng là làm cách mạng, hắn cứ làm việc hết mình thì chính là cống hiến cho lý tưởng.
Ở thành phố được cái yên bình, nhưng không phải không có khó khăn. Nơi này nằm dưới quyền quản lý của thực dân tây phương, nhắm mắt mở mắt hay làm cái gì bất thường là bị bọn chúng sờ gáy, bị tóm cái là toi. Sở Vân Chính cũng mấy lần suýt toang, may mà thoát kịp.
Sắc trời chuyển tối rất nhanh, cũng vừa lúc hắn về đến khu trọ của mình. Cả khu có khoảng hai chục hộ, sống chen chúc trong một tòa nhà ba tầng lầu. Trên hành lang nhìn lên là thấy đủ thứ dây phơi chăng nha nhằng nhịt như mạng nhện. Có nhà mở cửa đèn hắt ra ngoài, có nhà đóng im ỉm kín mít.
Hắn leo bộ lên tầng ba, về căn trọ nhỏ của mình. Bên trong đã sáng đèn, còn có mùi thơm của thức ăn buổi tối.
Tiếng cửa lạch xạch đánh động người bên trong, Hoàng Xuân Tầm cầm đôi đũa dài từ nhà bếp đi ra, thấy hắn thì môi trề ra:"Anh đi quen chơi về rồi đấy ạ?"
"Ừ." Hắn nhàn nhạt đáp, cởi bỏ đôi dép lốp cao su gọn lại, đi chân trần vào nhà.
"Vui không anh?" Cậu chàng xum xoe dò hỏi nhưng hắn không đáp, lại bị thảy cho một bọc túi giấy.
Hoàng Xuân Tầm tò mò mở ra, thấy bên trong có nửa con gà quay, nhất thời ngỡ ngàng, quên cả việc mình định làm, lao vào bếp báo tin vui cho mấy người khác trong nhà:"Ối giồi ôi anh em ơi hôm nay ta có thịt ăn rồi! Cái số ăn cỏ hết rồi này."
Giọng cậu ta to tướng, oang oang cả căn nhà. Sở Vân Chính bất lực buồn cười, đi vào trong.
Căn nhà trọ này diện tích không lớn, gian to nhất để hai chiếc giường tầng, tổng có bốn chỗ ngủ, cũng vừa để làm phòng khách luôn. Bên trái là có nhà bếp với phòng tắm tách riêng.
Sở Vân Chính thấy phòng lớn không có ai, liền ngó đầu vào bếp. Hoàng Xuân Tầm đang hí hửng đem gà ra chặt, miệng vẫn cười ngoác đến tận mang tai, cứ như trẻ con, không ai nói chắc cũng chẳng biết cậu chàng tuổi đã hết nửa đầu hai.
Bên cạnh có một cậu trai khác đang xào rau trên bếp, là rau lang xào tỏi, mùi thơm nức mũi. Hiếm lắm mới có bữa ăn đồ xào, bình thường bọn họ chỉ có rau luộc chấm mắm. Hôm nay ăn sang thật.
"Anh ạ." Cậu trai đảo bếp nhìn thấy hắn thì hơi hơi cúi đầu chào, hắn gật đầu đáp lại.
Trong phòng tắm còn tiếng chảy róc rách, có người đang tắm, liền hỏi:"Hà Tam tắm lâu chưa?"
"Cũng được một lúc, chắc sắp xong rồi ạ. Bọn em tắm hết rồi, anh tranh thủ một lúc rồi mình ăn cơm." Cậu trai tên là Trần Thành Vinh, mới mười chín tuổi nhưng nhã nhặn lễ phép cực kỳ, hệt như quý công tử nhà gia giáo.
Sở Vân Chính nghe lời cậu nói thì đi tìm một bộ đồ, chuẩn bị tắm.
Nhà bốn người sinh hoạt chung, làm cái gì cũng phải sắp xếp. Vừa lúc lấy quần áo xong thì Hà Tam cũng từ phòng tắm bước ra, thấy hắn đầu tiên là chào hỏi, sau đó đi dọn mâm bát cùng hai người kia để chuẩn bị ăn cơm.
Trong căn trọ nhỏ của tầng ba này, sinh hoạt cũng đơn thuần giống như rất nhiều con người bình thường khác.
Đời sống bình yên giữa một xã hội không hạnh phúc.
^^^Khi lựa chọn bối cảnh thế giới thứ 3 là "Tân thời", mình biết sẽ có những động chạm đến lịch sử và chính trị, tuy nhiên tác phẩm là sản phẩm của trí tưởng tượng, mình chỉ dựa vào một phần thực tế để viết, vậy nên hi vọng mọi người không áp đặt quá nặng tính thực tế vào phần truyện này nhé.^^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT