Nguyên Trì xuất thân nô lệ, vốn không phải quý tộc của Âu Lạc.
Trong một dịp tình cờ được Mỵ Dung bắt gặp và phát hiện ra tài năng của hắn, nàng đã giúp hắn xóa bỏ nô tịch, đồng thời đề bạt với An Dương Vương, sau lập công trạng nên phong làm Lạc Hầu.
- ----
Ba người thảo luận trong chốc lát thì Mỵ Dung trong người cảm thấy mệt mỏi, bảo họ ra về.
Mặt trời ngả về tây, ánh sáng chỉ còn lại chút hơi ấm ít ỏi, nhuộm lên U Linh cung điện một màu vàng cam rực rỡ, tráng lệ.
Cao Lỗ rời mắt khỏi bức tường vàng của cung điện, nhìn sang người đang dùng ánh mắt lưu luyến trông theo hướng Mỵ Dung vừa đi khuất.
Hắn nhướng mày nhìn Nguyên Trì, lạnh giọng quở trách: ''Đừng quá phận nàng là Mỵ Nương của Âu Lạc.''
Cho dù đàn ông có chết hết thì Vương cũng nhất định không gả con gái của mình cho một kẻ đã từng nô lệ. Khác biệt thân phận giữa hai người chỉ nhỏ bé như sợi chỉ nhưng vững chắc hơn cả ''Định Hải Thần Châm'' của long hải.
Nghe nói thế nhưng Nguyên Trì không hề rời mắt đi ngay mà vẫn cố nán lại, một lát mới từ từ quay đầu.
Nguyên Trì: ''Cao Lỗ, lang đừng quên Mỵ Nương đã xóa bỏ nô tịch cho tôi, giờ tôi là Lạc Hầu dưới trướng của Vương. Lang xúc phạm tôi là xúc phạm đến uy quyền của Mỵ Nương và Ngài.''
Cao Lỗ nhìn vẻ mặt không sợ chết kia, trong lòng tức giận đến cực điểm:
''Nô tịch thấp kém, thói quen nhục nhã mãi không bỏ được, cho dù đội lên mũ lông chim cũng không che được mùi hèn hạ đang tỏa ra...''
Nói đến đây Cao Lỗ đột nhiên cảm thấy phản ứng của Nguyên Trì hẳn là không đúng lắm.
Hắn hơi nghi hoặc, nhướng mày theo dõi.
Chỉ thấy giây trước chàng ta còn bày ra thái độ ngứa đòn chẳng chịu khuất phục, giây sau đã trầm mặc không nói gì.
Đang không hiểu vì sao hôm nay Nguyên Trì lại ngoan ngoãn như vậy (chắc chắn không phải bởi vì bị hắn chửi mà thành, mọi lần rất độc miệng), chưa kịp vui mừng vì thắng lợi, giọng nói bên cạnh truyền tới triệt để làm cho Cao Lỗ chết sững.
Đố ai biết từ lúc nào, Mỵ Dung đã ra tới, nàng trực tiếp lướt qua Cao Lỗ, đi đến bên cạnh Nguyên Trì.
Mỵ Dung: ''Tôi đang định đi chợ đêm, lang tới hộ tống đi.''
Cao Lỗ vừa giật mình vươn tay ra, đã thấy Nguyên Trì đỡ được Mỵ Dung.
Nguyên Trì nhếch môi nhìn chàng, hai tay ôm lấy eo Mỵ Dung, xốc nàng lên ngựa.
Mí mắt của Cao Lỗ cay nóng, phẫn nộ nhìn Nguyên Trì sau đó cũng trèo lên ngựa, một tay giữ dây cương, một tay ôm bờ vai mượt mà của nàng.
Đó là vị trí của riêng hắn, làm sao kẻ kia cả gan chiếm lấy.
Cao Lỗ nhìn theo bóng dáng của hai người dần hòa làm một thì tức sôi máu.
''Mỵ Nương?'' Nguyên Trì đối với Mỵ Dung dò hỏi.
''Ừ?'' Mỵ Dung quay lại nhìn chàng, hơi rung mi.
''Thật ra người biết Lạc Tướng Cao Lỗ không có ác ý...'' Nguyên Trì dừng hồi lâu vẫn không nói tiếp nữa.
Mỵ Dung ghé vào trong ngực chàng, nhắm hờ hai mắt.
''Đúng là không có ác ý, tôi chỉ muốn trêu đùa một hồi thôi. Thật là một kẻ ngông nghênh không biết sống chết. Không làm thế thì có ngày hắn trèo lên đầu tôi ngồi mất.'' Trong giọng nói lộ ra nũng nịu hiếm thấy.
Nguyên Trì xao xuyến: ''Mỵ Nương, Lạc Tướng Cao Lỗ xuất thân không thấp, tuổi trẻ tài cao là thật nhưng người nói lang ấy trèo lên đầu người... Thứ cho Nguyên Trì vô lễ, từ bấy tới giờ tôi chỉ nhìn thấy Mỵ Nương đè đầu người ta, chưa thấy kẻ nào may mắn chiếm được lợi tức gì từ chỗ người.''
''Khoan đã, Nguyên Trì, rõ ràng là lang đang khen tôi mà tôi lại cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?'' Mỵ Dung nhìn vẻ mặt tươi cười của Nguyên Trì mà cả hàm răng đều ê ẩm.
Lang à, người thật khó nhai.
Mỵ Dung không tiếp tục tra hỏi mà ghé vào lòng chàng, sau một lát dường như đã ngủ.
Từ nội cung ra ngoại thành khá xa, đợi khi tới nơi thì trời đã chập tối.
Mới lác đác vài ngọn đuốc chiếu sáng, phiên chợ lâu mới bắt đầu, người bán hàng tranh thủ bày sạp hàng.
Nguyên Trì lay vai của Mỵ Dung: ''Nương, đến nơi rồi... Nương.''
Mỵ Dung mở mắt, vươn vai, yên lặng ngồi trên ngựa cho tỉnh ngủ mới ra hiệu cho Nguyên Trì. Chàng mau lẹ ôm lấy nàng đặt xuống.
Chân chạm đất Mỵ Dung mới có cảm giác an toàn.
''Lang cầm dây cương tốt hơn Cao Lỗ nhiều. Lần nào hắn hộ tống tôi cũng ngủ chập chờn, chốc lắc trái, tí lắc phải, nào có được như lang, tôi ngủ hết một dọc luôn.''
Nguyên Trì cười cười: ''Mỵ Nương, Cao Lỗ Tướng Quân trời sinh dũng mãnh, phi ngựa như lang ấy tôi không thể sánh bằng.''
- ----
Tộc người Bách Việt trời sinh nam đều rất cao lớn, nữ thì nhỏ bé hơn.
Mỵ Dung trong nhóm đàn bà cũng tính là cao nhưng đứng cùng với Nguyên Trì mới tới đầu vai, còn đứng với Cao Lỗ chỉ tới nách.
Trời sinh voi ắt sinh cỏ, để phù hợp với người nam của Âu Lạc mà ngựa cũng trở nên khác đi, riêng chỗ đặt chân lên ngựa cũng cao đến cổ nàng, hỏi làm sao trèo lên mà cưỡi.
Vì vậy con gái Âu Lạc ai ai ra ngoài cũng đều có người đi theo hộ tống. Ở gia đình quý tộc thì là thị vệ, bình dân hơn một chút thì là cha anh trong tộc, còn Mỵ Dung thì giống như Nguyên Trì bây giờ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT