Nghe thấy lời gã thị vệ kia nói, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau. Có cần phải linh thiêng như vậy không? Vừa nhắc đến một chút đã có người đến báo tin. Mà tin này lại vô cùng khó hiểu, Đồng tiểu thư phát điên, rốt cuộc chuyện này đầu đuôi là như thế nào?

Tam tiểu thư nhà Doãn thị lang tiến lên trước một bước, nàng ấy hỏi: "Có chuyện gì?"

Gã thị vệ nán lại một chút, gã thở hồng hộc có lẽ do quá mệt vì chạy một mạch đến đây. Biểu hiện trên gương mặt gã vẫn còn nhuốm đầy kinh hoàng. Gã hoảng loạn, câu được câu mất: "Đồng... Đồng tiểu thư... phát điên rồi... điện... điện bỏ hoang gần bãi ngựa... Đồng tiểu thư... đang phát điên ở đó..."

Nói xong, tên thị vệ kia không đợi các tiểu thư đáp lời. Gã tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy đi, hướng về phía Nguyệt Lung Điện. Câu nói ngắt quãng của tên thị vệ khiến tốp tiểu thư này hoang mang tột độ, bọn họ bắt đầu bàn tán mổ xẻ câu chuyện.

Cố Tử Yên và Châu Ân Hoan lẳng lặng đứng nhìn cảnh tượng bàn tán nháo nhào trước mắt. Hai người bọn nàng rất hài lòng, càng bàn tán sâu xa càng tốt, khơi gợi bản tính tò mò của bọn họ bộc phát.

Châu Ân Hoan bắt đầu lên tiếng.

"Ta thấy tên thị vệ đó không đáng tin, chắc đây là là trò lừa gạt, Đồng tiểu thư đến nơi hoang vắng đó để làm gì chứ."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một vẻ, có người tán đồng với nàng và cũng có người ngược lại, tin lời gã thị vệ kia nói. Một phần vì tính cách Đồng Ninh quá xấu, những vị tiểu thư trước đây ít nhiều cũng từng bị Đồng Ninh lên mặt gây sự một lần, bọn họ chỉ có thể ngậm ngùi cam chịu, vì gia thế họ không sánh bằng Đồng Ninh. Song, sâu trong thâm tâm bọn ho vẫn mong ả phát điên thật để thỏa mãn nỗi ấm ức bản thân từng trải qua.

"Ta lại nghĩ khác, tên thị vệ đó hoảng hốt như vậy, nhìn không giống diễn trò lắm." Cố Tử Yên đưa ra ý kiến trái ngược với Châu Ân Hoan.

Tốp tiểu thư này bắt đầu chia thành hai phe, một bên tin lời Châu Ân Hoan, tin thị vệ kia nói là vô căn cứ. Phe còn lại tin lời Cố Tử Yên, cho rằng lời tên thị vệ kia là thật. Hiển nhiên, phe nghe theo Cố Tử Yên đông hơn. Nàng và nhỏ giả vờ đối địch, lời qua tiếng lại với nhau, hai phe cũng bắt đầu tranh cãi theo. Ồn ào được một lúc, Tam tiểu thư nhà Doãn thị lang đứng ra dẹp loạn, nàng ấy lên tiếng: "Thật hay giả chỉ cần đến đó là biết ngay mà. Chi bằng chúng ta đến đó xem thử thực hư ra sao."

"Phải đó, đến đó là biết ngay." Một vị tiểu thư khác tán đồng.

"Chúng ta đến đó đi."

Tốp tiểu thư này bắt đầu kéo nhau đi tìm bãi ngựa trong hành cung, bãi ngựa cách Nguyệt Lung Điện một khoảng khá xa, phải mất khoảng hai khắc mới có thể đến được nơi. Trong suốt đoạn đường đi, bọn họ vẫn không ngừng tranh cãi.

Không khó để tìm ra điện bỏ hoang mà tên thị vệ kia nói, vì tiếng thét gào như muốn xét rách màn đêm của Đồng Ninh ầm ĩ một góc trời.

"Có quỷ! Có quỷ! Tha mạng cho ta, tha mạng cho ta!"

"Á! Đừng... đừng qua đây... A Lương đừng qua đây..."

"Cứu ta... có quỷ... cứu ta..."

Màn đêm ưu tối hòa cùng tiếng hét thất thanh, cổng điện mở toang, tin đồn ma quỷ vẫn chưa nguôi ngoai cộng thêm sự hoang tàn của nơi này, càng làm bầu không khí trở nên đáng sợ. Tiếng ồn ào tranh cãi im bặt, tốp tiểu thư bắt đầu run sợ, nép sát vào nhau. Mặt mũi ai nấy đều tái xanh.

Châu Ân Hoan tiến lên phía trước, nàng khoanh tay trước ngực dõng dạc nói: "Đừng có hoảng sợ, đây là chỉ là trò dọa người. Làm gì có ma quỷ chứ!"

Cố Tử Yên tiến thẳng về phía cửa điện, nhỏ nghênh mặt: "Muốn biết có thật hay không thì phải vào bên trong." Nhỏ nói xong thì ngoảnh đầu lại, "Phải không Doãn tiểu thư?"

Doãn Lan Lan tuy sợ xanh mặt, nhưng nàng ấy đang cùng chiến tuyến với Cố Tử Yên. Dù không dám vào cửa nữa, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao. Cố Tử Yên giờ đây không chỉ là tiểu thư Cố gia mà còn là Vinh Vương phi tương lai. Bỏ cuộc vì sợ há chẳng phải khiến Cố Tử Yên mất mặt trước Châu Ân Hoan, khác nào đắc tội lớn với nhỏ. Doãn Lan Lan sợ run lên, nhưng miệng vẫn cố nén lại: "Phải... phải... muốn... muốn biết thực hư phải... vào cửa."

"Được, Doãn tiểu thư đi với ta." Cố Tử Yên nắm lấy tay Doãn Lan Lan tiến vào bên trong.

"Ta cũng vào." Châu Ân Hoan đuổi theo sau, mấy vị tiểu thư còn lại trông thấy đã có ba người vào trước, đứng ngoài cũng sợ, vào trong cũng sợ. Thà rằng vào hết luôn còn hơn, ngộ nhỡ ba người kia có chuyện gì, bọn họ đứng ngoài làm sao tránh được liên lụy.

Bên trong tối đen như mực, không một ngọn đèn nào được thắp lên, ngọn đèn duy nhất có lễ đã bị tên thị vệ kia trong lúc hoảng loạn mà cầm chạy đi mất. Chỉ có ánh trăng mờ ảo soi sáng, có chỗ sáng chỗ tối càng thêm quỷ dị, ma mị.

"A Lương, tha cho ta... tha cho ta... ta không dìm chết ngươi nữa."

"Á!"

Bên trong đại điện vọng ra tiếng hét chói tai, màn đêm quá ưu tối, trăng chỉ soi sáng trước thèm, bên trong là một mảng tĩnh mịch, mấy vị tiểu thư nép sát vào người nhau, run rẩy kêu lên, không ai có tâm trạng đếm số người. Bọn họ nép sát nhau đứng một yên một chỗ, đã có người bắt đầu rơi nước mắt.

Cố Tử Yên và Châu Ân Hoan dựa sát vào người nhau, nhỏ gõ vào lòng bàn tay nàng ba lần. Châu Ân Hoan hiểu ý nhanh chóng cùng Cố Tử Yên lẻn vào bên trong điện. Doãn Lan Lan lần mò một lúc cũng quay về nép sát vào người mấy vị tiểu thư kia, run lên cầm cập.

"Chúng ta... chúng ta... quay về đi hu hu." Đám tiểu thư bắt đầu khóc lóc ầm lên.

Bên trong điện, Cố Tử Yên vẫn im bặt, tim trong lồng ngực đập liên hồi, Châu Ân Hoan mò mẫm trên đất bắt đầu tìm Đồng Ninh nhanh nhất có thể. Đồng Ninh nằm sõng soài trên đất bất động, có lẽ cơn nghiện phát tác quá mạnh mẽ, nàng ta kích động đến độ ngất đi. Nàng mò mẫm một lát, tay chạm vào váy lụa, biết được đó là Đống Ninh, dựa theo tưởng tượng trong đầu. Rất nhanh nàng đã tìm được tay áo của ả. Đoạt lấy hộp nhỏ bằng sứ đổi thành một chiếc hộp khác. Rồi nhanh chóng lui trở ra, Cố Tử Yên nghe được tiếng chân vội vàng của Châu Ân Hoan. Nhỏ hiểu ý cũng lui ra theo. Trong màn đêm tôi, ánh trăng mờ ảo, đám tiểu thư kia chỉ biết ôm nhau khóc ré lên. Bọn họ thật sự quên sự có mặt của nàng và nhỏ.

Mãi đến khi ánh đuốc sáng rực cả một vùng, binh lính thị vệ dày đặc, đứng đầu là Hoàng thượng, Thái hậu sau đó là Vương gia. Trông thấy các vị tiểu thư có mặt ở đây, Thái hậu rất ngạc nhiên.

Thủy Lạc Quận chúa cũng đến, nàng ta dìu Thái hậu thay cho ma ma A Tịch, đứng sát cạnh bên Bắc Hải.

"Các ngươi đến đây để làm gì? Lui ra hết!" Thái hậu cao giọng ra lệnh.

Bị uy quyền của Thái hậu dọa cho sợ, tốp tiểu thư này vội vàng lui ra khỏi điện, trong đó có cả nàng và nhỏ trà trộn vào từ lúc nào không hay. Ai nấy đều cúi gầm mặt, tuyệt nhiên không dám nói lời nào.

Một đoàn thị vệ lập tức đi đầu mở đường, tay cầm đèn bắt đầu tiến vào trong. Ánh lửa trong đêm rọi sáng từng ngóc ngách, Hoàng thượng, Thái hậu và cả Vương gia theo sau. Thủy Lạc Quận chúa không được theo vì thế cũng phải đứng ở ngoài.

Hai khắc trước.

Tiệc tàn, Ngũ công chúa theo Thái thượng hoàng thỉnh cầu một chuyện. Hoàng thượng và Thái hậu chuẩn bị trở về điện. Ngờ đâu chưa kịp bước ra khỏi Nguyệt Lung Điện, bên ngoài đã có người chạy vào tâu. Đồng tiểu thư đang phát điên ở điện bỏ hoang. Đúng lúc, Thái hậu đang cho người tìm kiếm Đồng Ninh. Bà tức giận quyết đến điện bỏ hoang xem thử rốt cuộc Đồng Ninh này muốn bày trò gì. Hoàng thượng và Vương gia cũng đành theo Thái hậu.

Lúc này.

Chiếc đèn cũ kỹ rách nát trong điện này được thắp lên. Cảnh tượng kinh hoàng cũng hiện lên trước mắt, Đồng Ninh y phục xộc xệch, đầu tóc bù xù nằm ngất lịm trên đất, tay vẫn nắm chặt trâm hoa nhọn hoắt. Trên chiếc giường mục nát còn có hai thi thể thị vệ trong tình trạng nửa kín nửa hở. Một người chết do bị đâm nhiều nhát trên người, người còn lại một nhát ngay tim.

Thái hậu thấy cảnh tượng này cũng không dám nhìn nổi, bà nhắm mắt lại ngoảnh đầu đi.

"Tước quyền tranh tài của Đồng tiểu thư!" Thái hậu lập tức ra lệnh.

Đây là chuyện nhục nhã nhất đối với một nữ tử, lang chạ với hai người đàn ông được tận mắt Hoàng thượng trông thấy. Bà không biết thực hư chuyện này ra sao, nhưng hình ảnh này đều lọt vào mắt cả Thái hậu và Hoàng thượng thì mọi tư cách tranh tài của Đồng Ninh đều tan tành thành mây khói.

Thái hậu giận đến phát run, ả Đồng Ninh này rốt cuộc trong đầu chứa những gì. Xem nhẹ lời Thái hậu bỏ sinh thần Ngũ công chúa, đến đây tư thông với kẻ khác. Phủ Thái úy đã dạy dỗ ra thứ nghiệt nữ gì đây.

"Đến tát vào mặt cho ả ta tỉnh dậy!" Thái hậu quát lên.

Hai cung nữ theo hầu Thái hậu giật mình, vội vàng đi đến kéo Đồng Ninh dậy, những tiếng chan chát bắt đầu vang lên.

Vương gia tránh không nhìn cảnh này, y lệnh cho thuộc hạ kiểm tra cái xác thời điểm tử vong và nguyên nhân tử vong. Hoàng thượng đanh mặt, hắn không nói lời nào, càng làm bầu không khí thêm nặng nề.

Đồng Ninh bị vả mặt liên tục, cuối cùng ả cũng tỉnh dậy.

"Các ngươi là ai? Buông ta ra! Buông ta ra!" Đồng Ninh quát ầm lên, giẫy giụa thoát khỏi vòng tay cung nữ.

Hành động của ả ta càng làm Thái hậu giận thêm.

"Câm miệng!"

Tiếng quát của Thái hậu khiến Đồng Ninh ngỡ ngàng, ả ta mở to đôi mắt nhìn ngó xung quanh. Mọi thứ đều trở nên lạ lẫm, chuyện gì đang xảy ra, đây là đâu?

Gương mặt bầu bĩnh của Đồng Ninh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đôi gò má cao, hai mắt thâm quầng, môi mép trắng bệch. Đến cả Thái hậu còn ngạc nhiên về sự thay đổi bất ngờ này, chỉ có thể miêu tả ả lúc này bằng bốn chữ "Thân tàn ma dại".

Đồng Ninh đờ đẫn một lúc lâu, ả ta cụp mắt nhìn xuống y phục trên người mình, váy lụa màu cam rực rỡ nay đã nhăn nhúm, xộc xệch, có vài chỗ rách bươm. Trên giường còn có hai xác đàn ông đang được thuộc hạ của Vương gia kiểm tra. Ả ta giật mình ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Hoàng thượng. Sát khí tỏa ra làm tấm lưng ả lạnh buốt.

"Thần nữ... thần nữ..." Đồng Ninh muốn phân bua nhưng chẳng nói thành câu, ả không có gì để biện minh, Đồng Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra bây giờ.

Đồng Ninh chỉ nhớ rằng, ả không dùng kiệu, chỉ đi cùng A Lâm. Đến đoạn đi ngang qua hồ Hương Liên thì ma nữ xuất hiện. A Lâm hoảng sợ co giò chạy đi mất, xung quanh mờ mờ ảo ảo, Đồng Ninh có cảm giác lâng lâng. Thần trí hoảng sợ tột độ, hồn ma A Lương hiện hình bắt ả đến đây. Sau đó... sau đó ả không còn nhớ được gì nữa. Tất cả chuyện này, đều do quỷ hồn làm!

"Là quỷ hồn! Là quỷ hồn A Lương hãm hại thần nữ!"

"Phải rồi, con quỷ đó dắt thần nữ tới đây! Là A Lương! Chính là A Lương, con quỷ đó bày ra trò này. Khẩn xin Hoàng thượng và Thái hậu làm chủ cho thần nữ!" Giọng ả ta khản đặc đã mất đi độ trong trẻo do gào thét liên tục trong nhiều ngày. Gương mặt gầy gò lộ rõ sợ lo sợ tột đỉnh, sợ đến mức vừa nhắc đến cả người run lên ngay tức khắc.

Hoàng thượng không màn thái độ của Đồng Ninh, hắn lãnh đạm hỏi.

"A Lương là ai?"

Trong cơn hoảng loạn, Đồng Ninh vô thức đáp lời.

"A Lương là cung nữ bị dìm chết mấy tháng trước, cô ta thành lệ quỷ rồi! Cô ta trở về báo thù."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play