Sau khi Lý thái y rời khỏi Hoa Hiên Điện, Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên mới bắt đầu nghiêm túc bàn chuyện.
"Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá nên ta quên mất một chuyện." Châu Ân Hoan nói.
Cố Tử Yên ngắm nghía chén trà trên tay, khẽ hỏi: "Chuyện gì thế?"
Châu Ân Hoan chau mày bộ mặt nghiêm túc hơn hẳn.
"Rõ ràng là ai ai cũng biết Châu tiểu thư và Cố tiểu thư bất hòa, ta cũng đã hỏi qua vài người. Bọn họ đều nói trong mười lăm vị tú nữ kia chỉ có ta và ngươi bị sắp xếp ở chung một điện mà thôi."
Cố Tử Yên đặt chén trà lên bàn, nhỏ quay sang nhìn nàng, nói: "Có người cố ý sắp xếp chăng?"
Châu Ân Hoan thở dài một hơi, nàng do dự đáp: "Cái này ta cũng không rõ nữa, chuyện hai vị này rơi xuống nước cũng đáng ngờ lắm, nghĩ thử xem, ở đây khác hẳn thế giới hiện đại. Hai chủ thể cũ thân phận cao quý, người hầu kẻ hạ thành đàn, vậy tại sao lúc hai người họ rơi xuống nước thì không có ai cứu."
Cố Tử Yên gật đầu tỏ ý tán đồng, nhỏ nói: "Đúng vậy, hai chúng ta xuyên đến đây cũng được coi như là 'sống lại' vậy tức là hai vị tiểu thư kia đã rơi xuống nước vùng vẫy một lúc không có ai đến cứu nên bọn họ mới chết đi."
"Phải, phải, một lúc sau khi A Tố vớt ta lên, Vinh vương gia vớt ngươi lên thì xác còn mà hồn đổi chủ rồi." Nàng đáp lời của nhỏ rồi tiếp tục nói "Có lẽ là có sự sắp đặt."
"Nhưng bây giờ chúng ta không có thông tin gì, phải sắp xếp một hệ thống tai mắt mới được." Nhỏ nói rồi đứng dậy tiến đến chiếc giường êm ái, thư thái ngã lưng xuống.
Cố Tử Yên ngáp mấy cái, lười nhác nói: "Mấy cái lấy thông tin này là chuyên ngành của muội đấy, giao cho muội muội yêu dấu hết, tỷ tỷ mệt rồi phải ngủ trưa thôi."
"Cố Tử Yên khốn kiếp! Mau mở mắt dậy cho bổn tiểu thư, dù có là chuyên ngành của ta đi chăng nữa, ngươi cũng phải gánh với ta." Châu Ân Hoan bất mãn gào lên, nàng bổ nhào lên giường điên cuồng lắc lắc người Cố Tử Yên.
Nhỏ làm như không thấy, không nghe, không biết quyết tâm nhắm mắt thật chặt, kệ hết trời đất.
"Tỷ tỷ có phải là mệt mỏi trong người lắm đúng không? Cố Tử Yên tỷ tỷ ngất rồi ư?" Châu Ân Hoan vỗ vỗ má Cố Tử Yên thấy nhỏ nằm bất động.
Được lắm! Giả chết với bổn tiểu thư.
Cố Tử Yên kia mau tiếp chiêu.
Cố Tử Yên: "..."
Châu Ân Hoan lấy khăn tay chấm chấm nước mắt, nàng lớn tiếng gọi A Tố: " Mau truyền thái y đến ấn nhân trung cho Cố tỷ tỷ, A Tố ngươi đưa ta đi tìm Vinh vương gia cầu người mang thái y tốt hơn đến giúp Cố tỷ tỷ."
Châu Ân Hoan giả vờ chạy ra khỏi cửa, nàng đụng phải một bóng dáng cao lớn, nàng đau đến nỗi phải lùi về sau mấy bước, nước mắt chực trào khỏi khóe mắt vì quá đau.
Lúc này y nhìn nàng nước mắt nước mũi tèm lem, lại nhìn Cố Tử Yên giả chết trên giường.
Vị vương gia nào đó tin mười phần Cố Tử Yên ngất thật, y chau mày nhìn nàng, hỏi: "Bổn vương đây, có chuyện gì?"
Châu Ân Hoan trong lòng cười một tràng âm hiểm vô đối nhưng ngoài mặt nàng nước mắt cứ tuôn thành hàng, nàng vội vã hành lễ với y. Đây cũng là lần đầu tiên nàng hành lễ với y, mấy lần trước gặp nhau chưa nói được câu nào ra hồn, y và nhỏ đã cãi nhau đến gà bay chó sủa rồi.
"Cố tỷ tỷ... Cố tỷ tỷ từ hôm đó đổ bệnh ba ngày liền không xuống giường nổi... hức, hức sáng nay vừa mới khởi sắc còn có thể đi dạo một vòng, bây giờ lại ngất đi rồi." Nàng sụt sịt.
Cố Tử Yên nằm bất động trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, hạt nào hạt nấy to như hạt đậu.
Bắc Viễn liếc mắt nhìn nữ nhân trên giường một cái, y thầm nghĩ nữ tử mạnh miệng ba ngày trước sức khỏe tỉ lệ nghịch với độ mạnh miệng.
Rõ ràng đã khỏi rồi, sao bây giờ lại ngất đi chứ.
Nói đi cũng phải nói lại, Cố Tử Yên kia cũng là do y trêu đùa mới ra tình cảnh này. Cảm giác day dứt lương tâm của y dấy lên mãnh liệt, y tự nhủ sức khỏe người khác yếu không phải lỗi của họ.
"Đi mời thái y từ chỗ của bổn vương đến đây!" Bắc Viễn ra lệnh cho tùy tùng.
Châu Ân Hoan rất muốn ở lại xem kịch hay.
Nhưng nàng lại cảm thấy mình ở lại nơi đây rất giống kỳ đà cản muỗi. Nàng đắn đo một chút rồi quyết định giả ngơ tìm cớ chuồn khỏi đây, để lại sân khấu cho Cố Tử Yên quay cuồng.
"Ta... ta có vài việc phải làm thay Yên Yên tỷ, việc rất quan trọng, ta đi một chút sẽ quay lại ngay." Ân Hoan ném lại một câu rồi sải bước đi ra khỏi Hoa Hiên Điện.
Nàng bước ra khỏi điện thì gặp phải đoàn tùy tùng theo hầu Vương gia, nàng nhìn một lượt từ trên xuống dưới tất cả bọn họ nhưng lại không thấy Trình Hải có trong đoàn.
Châu Ân Hoan có chút khó hiểu nhưng vội gạt sang một bên, nàng còn có việc quan trọng phải làm.
Trong phòng Cố Tử Yên lúc này.
Thái y từ chỗ của Vương gia đã đến, nhìn vị này từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ xịn sò, cao cấp khác hẳn Lý thái y ban nãy.
Vị thái y này độ tuổi khá cao, mái tóc hoa râm với chồm râu dài thoạt nhìn rất phúc hậu.
Tác phong làm việc chuyên nghiệp, lão thái y không nói không rằng rút từ trong hộp đồ nghề một bộ kim châm, lão nói: "Thần phải kích thích huyệt đạo để cho tiểu thư tỉnh dậy."
Bắc Viễn ừ một tiếng.
Cố Tử Yên thấy tay mình hơi run, đồ khốn Châu Ân Hoan đã chạy đi mất. Đời của nhỏ sợ nhất là kim tiêm, kim châm các loại. Tên khốn Vương gia kia lại đem tới một lão lang băm, chưa bắt mạch khám bệnh gì đã đòi châm lên người nhỏ rồi.
Có phải là tên Vương gia này muốn tranh thủ thời cơ giết tận giường không?
Nhỏ đành vờ ngọ ngoạy cái đầu hai cái một cách yếu ớt, hai mắt dần mở ra.
Lão thái y kia thấy nhỏ mở mắt, tay đang cầm kim châm cũng tùy tiện vứt sang một bên, lão nói: "Chà, may quá tỉnh rồi! Thần hôm nay tay hơi run, trong bụng cũng sợ châm vỡ huyệt tiểu thư."
Cố Tử Yên: "..."
Bắc Viễn: "..."
"Không... không cần châm đâu, ta say nắng thôi, đã khỏe hơn nhiều rồi."
Lão thái y kia nở nụ cười cao thâm khó lường, đưa mắt nhìn Bắc Viễn.
Bắc Viễn cảm thấy ánh mắt của lão rất kỳ quái, bèn lên tiếng đổi chủ đề: "Chung thái y hôm nay chẩn mạch cho hoàng huynh, sức khỏe huynh ấy thế nào rồi?"
Chung thái y lại nhớ lại tình cảnh lúc mình bị gọi đi.
Lão đang chẩn mạch cho đương kim thánh thượng thì tùy tùng của Vương gia tới đòi người.
Hoàng thượng nghe thấy thì sắc mặt tối đen.
"Tên hỗn đản! Đưa Thái y riêng của hắn đến bắt mạch cho trẫm, còn chưa xem được mạch đã đòi người. Lão già nhà ngươi đi nói với hắn, trẫm hộc ra ba thau máu vì cái thứ nghịch đệ như hắn rồi."
Chung thái y đưa tay lau mồ hôi, lão không biết có nên thuật lại lời này cho Vinh vương gia nghe không?
"Hoàng thượng hôm nay thần sắc không tốt lắm, e là do tức giận quá độ." Lão nói.
Bắc Viễn gật đầu một cái, y nói: "Hoàng huynh lao lực vì triều chính, ngươi để lại đơn thuốc rồi đến trông nôm sức khỏe bệ hạ, đừng chọc giận người."
Chung thái y giao đơn thuốc cho nha hoàn, dặn dò mấy câu rồi cung kính cáo lui.
Tiếp theo chính là tình trạng bốn mắt nhìn nhau.
Nha hoàn trong điện đã đi lấy thuốc, một số thì đun nước, đun thuốc, A Liên thì phải đứng bên ngoài hầu hạ không được vào trong.
Không khí ngột ngạt đến khó chịu.
"Chuyện ngày trước... ta... xin lỗi ngươi." Y quay mặt nhìn ra cửa sổ, nói khẽ đến mức như không.
Tuy y nói rất nhỏ nhưng Cố Tử Yên vẫn có thể nghe được. Nhỏ mở to đôi mắt, không tin vào tai mình lắm, y là đang xin lỗi.
Cố Tử Yên trước giờ không hay làm khó người khác, tính tình nhỏ so với Châu Ân Hoan thì rộng rãi hơn, dễ chịu hơn một chút, chỉ cần thấy đối phương đủ chân thành nhỏ sẽ không có cách nào kháng cự. Cố Tử Yên cũng biết rằng bản thân mình đã càn quấy mấy ngày qua.
"Ta không trách ngài nữa, lần trước ta cũng lỗ mãng rồi." Nhỏ lí nhí.
Bắc Viễn đứng dậy tiến tới trước mặt Cố Tử Yên, y chìa tay ra đưa cho nhỏ một cái lệnh bài.
Cố Tử Yên cầm lấy lệnh bài rồi nhìn y với ánh mắt khó hiểu.
"Lệnh bài này coi như bồi thường cho cô, là lệnh bài xuất cung một lần, hiệu lực trong ba ngày."
Hai mắt Cố Tử Yên sáng rực, trong lòng nhỏ gào lên một câu thời cơ đã tới. Nét mặt mệt mỏi lập tức biến mất thay vào đó là sự vui vẻ đến lạ. Có trời mới biết nhỏ muốn ra ngoài thế nào.
Bắc Viễn thấy Cố Tử Yên vui vẻ như thế, lương tâm y cũng được an ủi phần nào, y cảm thấy không còn gì để nói. Bắc viễn cáo từ một tiếng rồi quay lưng đi.
"Đa tạ! Đa tạ ngài đã cứu ta" Giọng nói khẽ như tan trong không khí.
Bắc Viễn vừa bước vài bước, y bỗng khựng lại một chút, khóe môi cong lên, y sải bước dài bước ra khỏi điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT