Thái hậu lại một lần nữa triệu Cố Tử Yên đến Triêu Dương Điện, lần này nhỏ đã chuẩn bị xong xuôi theo kế hoạch được vạch sẵn. Châu Ân Hoan đã nhận được son từ Lý Bách, bây giờ son có đến tay người đó hay không phải phụ thuộc vào độ khôn khéo của Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên đã đi từ sớm, nàng ở lại luyện tập thêm kỹ nghệ pha trà. Mấu chốt của nghệ thuật trà đạo là một tâm hồn bình lặng. Nhưng trong lòng nàng toàn là sóng to gió lớn, không biết Cố Tử Yên có hoàn thành được chuyện này không. Nếu mượn tay Thái hậu không thành, cái giá phải trả rất đắt.
A Tố trông thấy nàng lơ là, cô đến bên cạnh nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Cố tiểu thư rất được lòng Thái hậu, lại là người khôn khéo, nô tì tin rằng sẽ trót lọt thôi. Nước pha trà rất nóng, nếu tiểu thư cứ lơ là thế này sẽ đổ vào tay bỏng mất."
"Ừ, có lẽ vậy."
Hâm Đình Điện.
Một ma ma từ chỗ Thái hậu đến, bà hô to: "Thái hậu có thưởng!"
Đồng Ninh đang miệt mài luyện múa trong nội điện, nghe thấy giọng vang lên từ bên ngoài. Ả được A Lâm dìu ra ngoài ngay lập tức. Ma ma cho cung nữ xếp thành hàng, nối gót mang những vật phẩm Thái hậu ban tưởng vào trong nội điện.
"Đồng tiểu thư, đây là vật phẩm bao gồm phấn son, trang sức Thái hậu thưởng cho tú nữ vào vòng trong. Thái hậu nhắn nhủ, tiểu thư vượt qua vòng tranh tài rất tốt, đáng được khen thưởng." Ma ma nọ cung kính nói.
Đồng Ninh mỉm cười, sau đó cho A Lâm mang bạc đến thưởng cho ma ma nọ. Bà tặng đồ và truyền lời xong cũng không nấn ná thêm lâu. Ma ma còn hai điện nữa chưa đến thế nên bà vội vàng xin phép cáo lui.
A Lâm dìu Đồng Ninh vào trong nội điện, trước mặt ả rất nhiều hộp gỗ được xếp đầy trên mặt bàn. Đồng Ninh lấy bừa một hộp, nhấc nấp gỗ lên đập vào mắt ả ta là một đôi hoa tai bằng ngọc phỉ thúy.
"Thái hậu đúng là rất thích tiểu thư, Thái hậu nương nương tặng cho tiểu thư rất nhiều vật quý. Nô tì nghĩ những tú nữ khác không thể sánh bằng đâu." A Lâm thốt lên.
Đồng Ninh nghe được câu nịnh nọt này, ả ta vui vẻ hơn gấp bội.
"Đương nhiên là Thái hậu yêu thích ta, ngươi không nhớ lần trước ả điên Châu Ân Hoan ra tay với ta sao? Thái hậu chỉ đích danh Ngũ công chúa trừng phạt Châu Ân Hoan lấy lại công bằng cho bổn tiểu thư. Chứng tỏ trong lòng Thái hậu để mắt đến ta vô cùng."
Nói xong ánh mắt Đồng Ninh dừng lại ở một hộp gỗ nhỏ được đặt trên cùng những hộp gỗ to.
"Cho ta xem cái đó." Đồng Ninh trỏ tay vào chiếc hộp kia.
Một nha hoàn nhanh nhẹ dâng hộp gõ nhỏ kia bằng hai tay đến trước mặt Đồng Ninh.
Ả ta nhận lấy hộp gỗ, nhẹ nhàng nhấc nắp hộp lên. Bên trong hộp gỗ là một hộp son bằng sứ, họa tiết hoa phù dung trên nắp. Hai mắt Đồng Ninh sáng rực, là phấn son có tiếng bật nhất Khang Định Quốc. Loại son này không phải ai muốn mua cũng có thể mua, một hộp nhỏ xíu thế này có giá trăm lượng bạc là chuyện bình thường. Một năm Hứa gia chỉ là khoảng năm mươi hộp, họa tiết phù dung trên nắp càng thể hiện độ hiếm hoi của hộp son này. Đây là loại dành riêng cho hoàng gia.
Đồng Ninh phấn khích cầm hộp son trên tay, ả ta nâng niu như một vật báu, nhẹ nhàng mở nắp son ra. Mùi hương thơm dịu nhẹ thoảng, màu sắc rất tươi tắn, màu đỏ này trời sinh ra dành cho ả ta.
"Mang gương đến đây!" Đồng Ninh phấn khích ra lệnh cho nha hoàn.
A Lâm nhanh chóng mang gương đến cho ả, không chần chờ lâu, Đồng Ninh thoa ngay lên môi, màu đỏ hiện lên môi vừa mịn màng vừa rõ màu, không làm cho môi khô đi một chút nào. Đồng Ninh ưng ý mỉm cười, Thái hậu đã cất công ban tặng thì ả sẽ không phụ lòng bà.
"Mỗi ngày khi trang điểm, bổn tiểu thư đều dùng loại này."
Hoa Hiên Điện lúc này.
Cố Tử Yên ở bên cạnh Thái hậu suốt ba canh giờ, hôm nay bà không được khỏe, thế nên nhỏ quyết định sau khi chuẩn bị quà cho tú nữ thay Thái hậu, nhỏ sẽ ở lại trò chuyện và chăm sóc bà. Thái hậu rất vui vẻ, càng ngày càng cảm thấy vừa mắt Cố Tử Yên. Thế nên nhỏ về khá trễ, lúc quay trở về nhỏ đã thấy nàng chờ ở cửa.
"Sao rồi thuận lợi chứ? Ma ma vừa mang vật thưởng đến cho ta." Châu Ân Hoan vừa trông thấy nhỏ, nàng chạy đến hỏi ngay.
Nhỏ kéo nàng chạy vào trong nội điện rồi lệnh cho A Liên đóng chặt cửa lại.
"Thành công rồi, ta mượn cớ muốn giám sát cung nữ chuẩn bị vật thưởng hòng tránh sai sót. Nhân lúc bọn họ không để ý đến, ta tráo hộp son của Lý Bách với hộp son Thái hậu ban một cách kín kẽ, đảm bảo không ai trông thấy." Cố Tử Yên khẽ nói.
||||| Truyện đề cử:
Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Châu Ân Hoan thở phào nhẹ nhõm, may mà mọi chuyện suôn sẻ, nhỏ có thể quay trở về bình an. Nàng cũng đỡ lo lắng hơn rất nhiều.
"Vậy tốt quá!" Nàng nói.
"Hiện tại kế hoạch không trật nhịp nào, bây giờ chúng ta đến gặp Ngũ công chúa." Cố Tử Yên lên tiếng.
Châu Ân Hoan gật đầu.
"Ngươi vào trước, thỏa thuận với nàng ta xong sẽ đến lượt ta vào. Ngươi là muội muội của Cố tướng quân, tương lai là tẩu tẩu của nàng ta, so với ta thì ngươi dễ nói chuyện với Ngũ công chúa hơn nhiều."
"Ừ, ngươi nói đúng."
Nguyệt Lung Điện.
Mấy ngày hôm nay bầu không khí ở Nguyệt Lung Điện vô cùng nặng nề, Ngũ công chúa tâm trạng cực kì xấu. Nàng ta không bước ra khỏi điện dù nửa bước, cung nữ trong điện mỗi ngày trôi qua đều sống trong nơm nớp lo sợ. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng đồ vật bị ném xuống sàn bể nát kêu loảng xoảng. Có khi lại nghe thấy tiếng khóc bi thương nẫu ruột.
Tất cả sự việc này đều bắt đầu từ tin đồn truyền miệng nhau mấy ngày hôm nay. Đó là tin đồn Hoàng thượng chuẩn bị gả công chúa sang đất Thục hòa thân. Ngũ công chúa nhiều lần đến Sùng Đức Điện cầu xin gặp Hoàng thượng, nhưng lại bị từ chối không thương tiếc. Nàng ta cũng đã thử nhờ vả Vinh Vương gia nhưng chuyện cũng không thành. Cuối cùng Ly Nguyệt chỉ có thể về điện trút xuống cơn thịnh nộ.
Xoảng!
Chén trà bay lên không trung rôi đáp thẳng xuống mặt đất vỡ vụn. Cung nữ theo hầu quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy. Hôm nay, công chúa lại nổi điên rồi.
Cung nữ nọ từ bên ngoài chạy vào trong khuỵu gối báo với Ly Nguyệt.
"Công chúa điện hạ, Cố tiểu thư cầu kiến."
Ngũ công chúa sực tỉnh ra. Cố Tử Yên đến ư? Người này là nhị muội của A Hiên ca ca, còn là Vương phi tương lai của Tam ca. Không biết vì sao hôm nay Cố tiểu thư này lại đến. Bắc Ly Nguyệt vươn tay lau đi giọt nước mắt trên má, hai mắt nàng ta mở to.
Đúng rồi.
Tam ca tâm vững như thái sơn, quyết không xen vào chuyện này. Nhưng thê tử tương lai mỗi ngày đều nhắc đến mấy câu thì sao? Ít nhiều gì cũng sẽ lọt tai Tam ca. Còn nữa, nếu chuyện đến mức đường cùng nàng ta và Cố tướng quân có làm ra chuyện tày trời thì vẫn có người âm thành ủng hộ. Dù sao Cố Tử Yên cũng là muội muội ruột thịt của A Hiên ca ca.
"Mang mời tẩu ấy vào đây." Ngũ công chúa vội nói.
Một lát sau, Cố Tử Yên bước vào trong, những mảnh vỡ vụn trên sàn đã được cung nữ thu dọn. Nhỏ khuỵu gối hành lễ với Ly Nguyệt.
"Thỉnh an Ngũ công chúa."
Ngũ công chúa vội vàng cho Cố Tử Yên miễn lễ, nàng ta niềm nở mời nhỏ ngồi, ban trà thơm và điểm tâm.
"Tam tẩu hôm nay rảnh rỗi ghé thăm muội." Ly Nguyệt lên tiếng trước.
Cố Tử Yên nở nụ cười nhưng không mang theo ý tứ vui vẻ, ánh mắt nhìn Ngũ công chúa khiến nàng ta có cảm giác bất an.
"Không dám nhận hai tiếng "Tam tẩu" của điện hạ, thần nữ và Vương gia chưa bái đường kết tóc sao có thể nhận được hai từ này."
"Dù sao Hoàng thượng đã ra thánh chỉ ban hôn, sớm hay muộn tỷ cũng là Tam tẩu của bổn cung."
Chén trà nóng tỏa ra làn khói trắng bay lên không trung, Cố Tử Yên nhìn chén trà trên bàn, lại để ý đến hóc mắt đỏ hoe của công chúa. Gương mặt xinh đẹp gầy gò đi hẳn, xem qua mấy ngày qua Bắc Ly Nguyệt ăn không ngon, ngủ không yên. Người ngợm lúc này dù cố gắng tỏ ra bình ổn đến mấy cũng không sao che giấu được nội tâm thét gào.
Chiêu chia rẽ đôi uyên ương này của Châu Ân Hoan đúng là khiến nhỏ khâm phục.
"Hồi công chúa, chúng ta tạm gác chuyện này sang một bên. Hôm nay thần nữ đến đây là có chuyện muốn nói với công chúa." Cố Tử Yên nói.
Bắc Ly Nguyệt đáp ngay: "Tam tẩu có chuyện gì muốn nói với ta?"
Không muốn vòng vo dài dòng, nhỏ nói thẳng vào trọng điểm.
"Gần đây cả hành cung râm ran tin đồn điện hạ chuẩn bị sang đất Thục hòa thân. Thần nữ biết rằng tình cảm của đại ca dành cho điện hạ sâu dày, thật lòng thần nữ cảm thấy tiếc nuối cho chuyện tình giữa hai người."
Nước mắt của Ngũ công chúa không nghe lời mà kéo nhau lăn dài trên má, hai vai nàng ta run lên cầm cập. Mỗi lần nhắc đến A Hiên ca ca, tim trong lòng Ly Nguyệt lại đau đớn không ngừng. Nàng ta không thể nào không tin những lời đồn đại từ Sùng Đức Điện truyền ra. Nếu bề trên không có ý, làm sao đám hạ nhân dám hé nửa lời. Đây chắc chắn là tâm tư của hoàng huynh, muốn báo trước cho nàng ta chuẩn bị tinh thần.
"Ta thà chết chứ không gả đi xa, đời này ta chỉ trao tâm tình cho A Hiên ca ca." Giọng công chúa nấc nghẹn.
Nhỏ bày ra bộ mặt não nề, giọng điệu vô cùng tiếc nuối.
"Biết làm sao được, công chúa điện hạ cũng biết lòng quân vương khó đoán, một khi đã có ý nhất định không đổi."
"Thần nữ quả thật tiếc cho công chúa và đại ca. Nhưng công chúa phải gả đi, đại ca cũng tới tuổi thành gia lập thất, thần nữ sẽ giúp công chúa chọn cho đại ca một thê tử thật tốt, thật giống với người. Để huynh ấy ngày đêm thôi mong nhớ."
Rầm!
"Câm miệng! Bổn cung không cho phép ngươi làm như thế!"
Tay Ly Nguyệt đập mạnh vào bàn phát ra âm thanh lớn như lột tả sự tức giận trong người nàng ta. Con ngươi long sòng sọc, ánh lên những tia cáu giận ghê người.
Cố Tử Yên nào biết sợ, nhỏ tiếp tục nói: "Công chúa điện hạ bình tĩnh, thần nữa chỉ là nói đùa thôi mà."
Ánh mắt giận dữ của Ly Nguyệt vẫn dán chặt trên người Cố Tử Yên, tựa như nếu nhỏ đùa một câu như thế nữa, chắc chắn sẽ bị Ngũ công chúa cho lĩnh vài chục trượng ngay.
"Thần nữ biết một người có thể giúp công chúa điện hạ thoát khỏi hòa thân." Nhỏ từ tốn nói.
Hai mắt Ngũ công chúa mở to tràn ngập những tia sáng hy vọng.
"Là ai? Minh Như tỷ tỷ chăng?"
Cố Tử Yên nhếch môi cười khinh.
"Hồi điện hạ, Thủy Lạc Quận chúa bị trách phạt mấy ngày nay. Chẳng lẽ người không biết? Người làm phật lòng Hoàng thượng làm sao có thể giúp công chúa thay đổi thánh ý."
"Vậy người đó là ai?" Ngũ công chúa sốt ruột.
"Một người được Hoàng thượng dang tay chở che."
Đáy mắt Bắc Ly Nguyệt xao động, người được hoàng huynh dang tay chở che. Ánh mắt hoàng huynh khi nhìn người đó, cách huynh ấy dung túng cho người đó lọt vào vòng trong trót lọt, vì người đó mà nổi giận với nàng ta. Hóa ra người sáng giá đáng gờm nhất trong cuộc tuyển chọn lần này không phải là Minh Như tỷ tỷ, mà chính là Châu Ân Hoan. Vậy chuyện Châu Ân Hoan có ý với A Hiên ca ca mà Quận chúa nói thì sao?
Chẳng lẽ...
Ly Nguyền thẩn thờ buông chén trà ra, lòng bàn tay đã bỏng rát từ lúc nào chẳng hay.
"Cho truyền Châu tiểu thư đến đây."