Trời đã phủ lớp khoác đen ngòm, A Tố vội vàng chạy vào trong lều của Cố Tử Yên.

"Cố tiểu thư, Cố hiểu thư, có tin tức về tiểu thư nhà nô tì rồi."

A Liên trên tay cầm bát cháo ngũ hạt vừa múc xong, cô ngạc nhiên ngoảnh đầu lại.

Cố Tử Yên đàn nằm trên giường cũng phải bật dậy. Nhỏ vội nói: "Hoan Hoan đang ở đâu?"

A Tố chẳng kịp thở, cô nói luôn: "Nô tì nghe Lý thái y nói, Châu tiểu thư hai chân hiện tại không thể đi được, người đang ở chỗ Hoàng thượng."

Cố Tử Yên nghe câu chân không thể đi được, nhỏ giật mình hoảng hốt. Hoan Hoan thật sự xảy ra chuyện rồi, mấy ngày qua trong lòng nhỏ vô cùng bất an, linh cảm xấu không ngừng bủa vây.

"Chân Hoan Hoan bị làm sao?"

A Liên bưng chén cháo đến bên giường Cố Tử Yên.

"Châu tiểu thư bị Ngũ công chúa phạt quất roi gai, tước quyền tú nữ còn phạt tiểu thư quỳ ở lều Tây ba ngày ba đêm. May mà bệ bạ xuất hiện bảo công chúa bỏ bớt hai hình phạt. Nếu hôm đó Châu tiểu thư bị đánh roi gai thật, thì nô tì không biết tình trạng hôm nay còn tệ cỡ nào..."

"Phải đó, nô tì rất lo lắng cho tiểu thư nhưng mà lính canh ở lều rồng không cho nô tì vào, nô tì chỉ có thể chạy về đây báo tin cho Cố tiểu thư hay." A Tố tiếp thêm lời của A Liên.

Cố Tử Yên trong lòng phát hoảng, hiện giờ chỉ muốn chạy đến tìm Châu Ân Hoan thật nhanh. Nhỏ không nghĩ tới tình hình lại ra nông nỗi này. Bây giờ Châu Ân Hoan thậm chí còn không thể đi đứng bình thường được, nhỏ thì không có ở bên cạnh nàng. Cố Tử Yên làm sao cam lòng được.

"Ta đến lều rồng tìm Hoan Hoan." Cố Tử Yên nói.

A Liên vội ngăn cản ngay: "Không được! Tiểu thư hiện giờ đã không còn là tú nữ nữa. Người bây giờ là Vương phi chưa qua cửa, càng không thể xông vào lều của Hoàng thượng."

Cố Tử Yên mất kiểm soát, nhỏ quát lên: "Cái gì cũng không được! Vậy các ngươi muốn thế nào? Muốn ta đứng yên một chỗ giương mắt nhìn Châu Ân Hoan què quặt đúng không?"

A Liên không ngờ Cố Tử Yên lại phản ứng gay gắt như vậy, cô sợ hãi vội vàng quỳ xuống.

"Tiểu thư nguôi giận, xin người hãy bình tĩnh lại. Tiểu thư có trách nô tì cũng được, nhưng người không được hành động thiếu cẩn trọng."

"Tiểu thư, Cố tướng quân đến." A Tố nhận được tin từ bên ngoài, cô vội truyền lại.

Cố Tử Yên lạnh lùng trở về giường, tạm gác lại cơn tức giận bộc phát trong lòng. Vẻ mặt nhỏ cau có, đón lấy bát cháo trên tay A Liên không muốn cô hầu hạ.

Cố Tướng quân từ bên ngoài bước vào, trông thấy sắc mặt bất ổn của nhỏ, y đến bên giường ngồi cạnh hỏi han: "Yên Yên, muội sao thế? Trong người không khỏe chỗ nào?"

Cố Tử Yên ngước mắt nhìn đại ca của nhỏ, sắc mặt không vui: "Muội không sao, nhưng mà huynh là đại ca của muội, sao bây giờ huynh mới đến thăm muội?"

Ánh mắt y có chút lúng túng, không phải là y không đến mà mỗi lần y đến nhỏ đều ngủ chưa li bì chẳng biết trời trăng mây đất gì. Thế nên mãi đến tận bây giờ y mới gặp được nhỏ.

"Đại ca có đến tìm muội, nhưng mà muội chưa tỉnh, sau đó bận rộn thu xếp hôn sự cho muội. Mãi đến bây giờ mới có thể đến đây."

Đôi mày Cố Tử Yên giãn ra đôi chút, hóa ra như thế. Chẳng phải tên đại ca này vô tâm vô tính mà tại vì nhỏ ngủ nhiều quá chẳng biết y đến. Giọng Cố Tử Yên dịu lại phần nào: "Muội ổn, không có chỗ nào không khỏe. Có điều tâm tình không được vui."

Cố Hạc Hiên trông thấy muội muội mặt ủ mày chau không chút vui vẻ, thầm nghĩ chắc nhỏ đang lo lắng về mối hôn sự mà Hoàng thượng ban. Y nói: "Lúc đầu nghe tin xong, huynh muốn lập tức xé xác tên kia thành trăm mảnh, cho đến khi trông thấy người đó là Vinh Vương gia. Trái lại, huynh cảm thấy rất an tâm."

"Thuở nhỏ huynh nhập cung làm thư đồng cho Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử. Tính tình Vương gia rất tốt, chính trực nghĩa khí, huynh và ngài ngoài cương vị quân thần còn là bằng hữu thân thiết. Nói đến Vương gia thật sự khó có thể chê." Cố Hạc Hiên tiếp tục nói.

Nhỏ thoáng ngạc nhiên, cứ ngỡ hai người này chẳng dính dáng gì đến nhau hóa ra lại là bằng hữu thân thiết.

"Tình bạn của hai người đẹp thật." Cố Tử Yên cảm thán, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình bóng Châu Ân Hoan khiến nhỏ không khỏi đau xót. Không biết nàng bây giờ ra sao rồi.

Cố Tử Yên khẽ thở dài, tâm trạng chưa nguôi ngoai được bao lâu lại tiếp tục rơi xuống vực thẳm.

"Yên Yên, muội cứ yên tâm trở thành tân nương xinh đẹp sánh đôi cùng tân lang đa tài đi, hôn lễ này một tay huynh lo liệu cho muội." Cố Hạc Hiên nhẹ giọng động viên, giọng điều cưng chiều hệt như thuở nhỏ vẫn thường dỗ ngọt Cố Tử Yên.

Nhỏ mỉm cười gật đầu.

Cố Hạc Hiên vui vẻ xoa đầu nhỏ.

"Có chuyện này huynh muốn nhờ muội."

Cố Tử Yên ngước mắt nhìn y, nhỏ hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Chuyện là... huynh thay mặt Ngũ công chúa gửi lời xin lỗi đến Châu muội muội."

Xoảng!

Âm thanh vỡ vụn vang lên, cắt đứt bầu không khí yên bình.

Cố Tử Yên vung tay ném bay bát cháo, nhỏ lạnh lùng đưa mắt nhìn Cố Hạc Hiên đang ngỡ ngàng. Hóa ra y đến đây cũng chẳng phải vì đứa em gái này. Y đến chỉ nhờ vả giúp đỡ cho Bắc Ly Nguyệt.

Bắc Ly Nguyệt...

Cái tên nà khiến Cố Tử Yên căm ghét đến tột cùng, vì nàng ta mà chân Châu Ân Hoan không thể đi đứng như bình thường nữa, vì nàng ta mà Hoan Hoan phải quỳ ba ngày liên tục. Vậy mà Cố Hạc Hiên vẫn đến đây gửi gắm lời nói thay nàng ta, muốn xin lỗi thì phải chính miệng Bắc Ly Nguyệt nói ra.

Cố Tử Yên nổi giận, nhỏ gằn giọng: "Nếu mục đích huynh đến đây là gửi lời xin lỗi thì huynh hoàn thành mục đích rồi đó."

"Nhưng có nhận hay không thì không đến lượt huynh quản. Huynh về đi!" Cố Tử Yên chẳng chút kiêng dè nhìn y với ánh mắt chứ đầy uất hận khiến Cố Hạc Hiên không khỏi lúng túng.

Đây là lần đầu tiên y trông thấy nhỏ tức giận với y như thế, y vội nhanh chóng giải thích: "Tiểu Yên Yên, muội đừng vội nghĩ oan cho đại ca chứ. Chuyện này có sự hiểu lầm, không hiểu vì sao Thủy Lạc Quận chúa đến tìm Ngũ công chúa tâm sự tình cảm gì đó. Nàng ấy còn nói với Ngũ công chúa, Châu Ân Hoan thương thầm trộm nhớ huynh, đợi sang năm sẽ gả cho huynh."

Cố Hạc Hiên tiếp lời: "Thế nên, Nguyệt nhi mới ghen tuông sinh sự với Châu muội muội, thật ra tính tình nàng ấy rất đang yêu, chỉ là quá trẻ con thôi."

Đôi mày nhỏ lập tức nhíu chặt vào nhau, thì ra phía sau còn có chuyện này. Chẳng phải Ngũ công chúa kia đột nhiên chạy đến sinh sự với bọn nhỏ. Mà do phía sau có người tác động đến, người đó còn là cành hoa yếu ớt vô hại - Thủy Lạc Quận chúa. Cố Tử Yên bị choáng bởi sự thật này, rốt cuộc Thủy Lạc có liên quan gì đến chuyện này. Tại sao nàng ấy lại nói mấy lời này với Ngũ công chúa?

"Muội mệt rồi, huynh về đi chuyện này muội sẽ cân nhắc."

"Tiểu Yên Yên, muội là đứa trẻ mà đại ca thương yêu nhất làm sao huynh có thể để muội chịu thiệt thòi. Đại ca tự biết đúng sai thế nên hôm nay mở lời xin lỗi thay. Chuyện của Nguyệt nhi cũng có vấn đề, có người muốn mượn tay công chúa hại hai người bọn muội." Cố Hạc Hiên chậm rãi nói, y biết muội muội nhỏ bé đang có mối hiểu lầm với người đại ca này, thế nên Cố Hạc Hiên cố gắng ôn tồn giải thích mong nhỏ có thể hiểu cho.

Cố Tử Yên mệt mỏi, trong đầu xuất hiện hàng vạn sự nghi ngờ mà nhỏ không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu. Nhỏ day thái dương, mệt mỏi nói: "Muội mệt rồi, mời huynh về cho."

Sáng hôm sau...

Hôm nay là ngày xuất phát trở về hành cung, từ tối hôm qua xe ngựa đã được chuẩn bị kĩ lưỡng, để hạn chế những phát sinh không đáng có. Từ sớm, tú nữ lẫn quan lại đi theo đã chuẩn bị tấp nập, thu dọn đồ đạc để kịp lúc khởi hành.

Châu Ân Hoan lúc này được cung nữ chăm sóc từng li từng tí, một cái chau mày của nàng cũng đủ khiến bọn họ sợ chết khiếp. Bởi phía sau lưng nàng luôn có bệ hạ quan sát nhất cử nhất động.

Nguyễn công công đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ nâu, được đẽo gọt vô cùng khéo léo. Một người từ thế giới hiện đại đến như nàng cũng phải cảm thán trình độ làm xe lăn gỗ này quá đỉnh. Châu Ân Hoan nghiêng đầu nhìn Bắc Hải. Hắn mỉm cười không đáp.

"Châu tiểu thư, mẫu xe lăn này do Hoàng thượng vẽ, gỗ do bệ hạ nửa đêm phi ngựa vào rừng chọn ra những cây tốt nhất giao cho người có tay nghề làm gấp xe lăn này cho tiểu thư." Nguyễn Phúc cung kính bẩm.

Châu Ân Hoan vô cùng cảm động, nàng cảm tạ hắn: "Thần nữ tạ ân điển của Hoàng thượng."

Bắc Hải không vui, hắn bước đến bên giường bế nàng lên.

"Đã bảo nàng gọi ta là A Hải mà."

Châu Ân Hoan đương nhiên là nhớ chuyện này, nhưng mà ở đây không chỉ có riêng hai người.

"Ở đây còn có Nguyễn công công..."

"Nguyễn Phúc điếc rồi." Bắc Hải thản nhiên đáp.

Nguyễn công công lập tức giả ngơ vờ như mình không nghe, không thấy gì cả.

Bắc Hải đặt nàng trên xe lăn gỗ, hắn có chút không vừa lòng, nói: "Nàng dùng tạm cái này, sau khi về hành cung ta sẽ cho người làm một chiếc khác bằng vàng khối."

"..." Châu Ân Hoan cạn lời, Lý Bách nói nàng mười ngày sau sẽ khỏi, không đến mức làm xe lăn bằng vàng chứ...

Nguyễn phúc không kiềm được lòng, ông giơ ngón tay cái về phía hắn.

Hoàng thượng! Tuyệt chiêu lấy vàng đổi tình này quá bá đạo rồi.

Bên phía Cố Tử Yên...

Nhỏ đứng trước xe ngựa, ngó nghiêng xuôi dọc trong biển người bận rộn huyên náo. Nhỏ nhìn mãi vẫn chưa thấy Châu Ân Hoan tới, lòng Cố Tử Yên sắp lo lắng đến chết rồi. Nếu hôm nay không gặp được Hoan Hoan, chắc chắn nhỏ sẽ hóa điên đốt luôn cái vi trường đáng ghét này.

"Yên Yên, nàng nhìn cái gì mà chăm chú thế?"

Cố Tử Yên ngoảnh đầu, hóa ra là Vương gia.

"Thỉnh an Vương gia."

Bắc Viễn trầm giọng: "Sau này không cần hành lễ nữa."

Cố Tử Yên ậm ừ một câu, nhỏ không để ý tới y nữa tiếp tục ngóng trông Châu Ân Hoan.

Bắc Viễn lắc đầu ngao ngán, y vốn định đến đây nói với nhỏ rằng Thái hậu muốn Bắc Viễn và Cố Tử Yên ngồi chung một cỗ xe, để tăng tiến triển tình cảm. Song, trông thấy bộ dạng như ngồi trên đống lửa của Cố Tử Yên, Bắc Viễn biết hôm nay y phải ngồi xe một mình.

"Uống thuốc đi."

Hộp gỗ chứa hai bát thuốc được đưa đến trước mặt Cố Tử Yên khiến nhỏ chú ý đến. Chung thái y nói nhỏ đã khỏi bệnh, hiện không còn vấn đề gì, tại sao lại phải uống thuốc?

Cố Tử Yên thắc mắc: "Thuốc gì thế?"

Đối diện với ánh mắt trong sáng đang tò mò hộp gỗ trên tay y, Bắc Viễn chợt cảm thấy chột dạ. Y hắng giọng: "Thuốc phong hàn, mau uống đi để nguội sẽ đắng."

A Liên lặng lẳng đứng phía sau Cố Tử Yên, cô biết rõ trong hộp kia là thuốc gì. Đúng như lời Vương gia nói, đây là thuốc cảm.

Mà là cảm thấy có thai.

Than ôi, Vương gia ơi! Chuyện xảy ra nhiều ngày rồi bây giờ uống thuốc đã không còn tác dụng nữa rồi.

Cả Thái hậu lẫn Vương gia đều mong có tiểu hài tử đến nỗi mặt dày đi lừa Cố tiểu thư dùng thuốc phong hàn. Bảo sao mỗi lần tiểu thư dùng thuốc xong lại ngủ mấy cạn giờ liền.

Cố Tử Yên chỉ nhận thuốc nhưng không uống. Bắc Viễn trông thấy thế, ánh mắt bất chợt dừng trên bụng Cố Tử Yên tựa như đang thăm dò động tĩnh bên trong. Nhưng tiếc rằng eo nhỏ vẫn thon, bụng phẳng lì. Trông thấy eo thon nhỏ mềm mại, Bắc Viễn bất giác nhớ lại ngày hôm đó, máu nóng dồn hết lên mặt, đỏ lựng.

"Nàng... nàng nhớ uống... thuốc." Bắc Viễn ngại ngùng ấp úng nói dứt câu lập tức nhanh bước đi mất.

Cố Tử Yên khó hiểu nhìn theo bóng dáng ngượng ngùng của y, phút chốc nhỏ bật cười.

Ai nói Vương gia nghiêm túc, oai hùng gì đó chứ. Y đích thực là một gã kì quặc.

Một gã kì quặc đáng yêu.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play