Khu lều Tây, túp lều cuối.

Tình hình trong lều rất căng thẳng.

Cố Tử Yên căng, Vương gia thẳng.

"Cô... cô... ổn chứ?"

"Chưa bao giờ ổn như bây giờ." Cố Tử Yên nhếch môi đáp ngay.

"Thế có thể hạ tay xuống không?" Bắc Viễn dứt lời, y đưa mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Bắc Viễn lúc này đang bị ép vào gốc lều tựa như bị kẹt trong đỉnh nhọn một góc vuông. Hai tay Cố Tử Yên chống ngang hai bên tai y. Bắc Viễn đưa mắt nhìn xuống, quái dị hơn là hai chân Cố Tử Yên chống hai bên tường, nhìn nhỏ lúc này chẳng khác gì con nhện cả. Cái tư thế này lần đầu y được thỉnh giáo thế nên tâm trạng hoang mang tột độ. Cố Tử Yên này ăn phải cái gì không ổn rồi đúng chứ?

Mồ hôi trên trán Bắc Viễn to như hạt đậu, y vội vàng nói: "Cả... cả chân nữa. Hạ xuống mau!"

Cố Tử Yên mơ mơ màng màng, nghe thấy lời Bắc Viễn xua đuổi mình, nhỏ quát lên: "Nín!"

(Hình minh họa Cố Tử Yên và Vương Gia lúc này)

Vị Vương gia nào đó bị quát đến mức mặt mũi tái mét, Cố Tử Yên này quả thật là uống nhầm thuốc, ăn nhầm đồ rồi. Ngay cả y mà nhỏ cũng dám quát nạt như thế. Chẳng biết làm sao, lúc này Bắc Viễn lại cảm thấy sợ không nói lên lời. Cố Tử Yên mặt mũi đỏ lựng, cả người nóng hừng hừng như có lửa thiêu đốt máu thịt. Mồ hôi nhỏ đổ càng lúc càng nhiều, y phục bị mồ hôi làm ướt dán chặt vào tấm lưng nhỏ.

Đương nhiên là Vương gia nhìn ra Cố Tử Yên có điều khác thường, y vòng tay qua eo nhỏ hòng bế nhỏ đi. Cố Tử Yên rất hợp tác, hai chân nhỏ quắp lấy eo y thật chặt, hai tay thì vòng qua cổ, ánh mắt dán chặt trên gương mặt Bắc Viễn. Y cảm thấy ngượng ngùng, lập tức tránh mặt sang một bên. Chân sải từng bước ôm Cố Tử Yên đến bên giường.

"Đá lạnh... đá lạnh mát quá!"

"Cố Tử Yên, cô nói cái gì thế?" Bắc Viễn không khỏi thắc mắc lên tiếng.

Cố Tử Yên bật cười ngờ nghệch, nhỏ gục đầu vào hõm cổ y mà nói: "Ngươi mát quá... cục đá... ngươi mát quá... ta... ta nóng quá..."

Cục đá?

Ý của nhỏ là băng lạnh đúng không?

Bắc Viễn đặt Cố Tử Yên ngồi trên giường, y chẳng biết nhỏ đang nói về cái chuyện quái nào nữa. Nhưng tình hình Cố Tử Yên lúc này rất bất ổn. Dường như là trúng độc mà độc này... Xét về biểu hiện lúc này, mặt mũi nhỏ đỏ lựng, miệng liên tục kêu nóng, đầu óc mơ mơ màng màng không thể khống chế được hành vi, mồ hôi đổ rất nhiều. Khả năng cao là trúng độc, là độc có công dụng tương tự xuân dược.

Y như phát hiện ra chuyện rất quan trọng, Bắc Viễn lập tức đứng bật dậy lùi về sau mấy bước. Độc này rất nguy hiểm, tốt nhất nên đi tìm thái y đến chế thuốc giải bằng không... Mọi chuyện khó lường, y hít một hơi thật sâu dường như muốn lấy lại một chút bình tĩnh. Mùi hương nồng gắt bay xộc vào mũi y khiến hai mắt y phải mở to ngay lập tức.

Mẹ kiếp!

Đến giờ y mới phát giác ra hương này có vấn đề.

Người y lúc này cũng bắt đầu rạo rực, cả nóng như lửa, Bắc Viễn siết chặt tay nhanh chóng xoay người cố bước thật nhanh ra khỏi lều. Trong vi trường này có kẻ dám dùng thứ dơ bẩn như thế này hại người. Kẻ khốn nào lại rắp tâm làm chuyện ác như thế. Y phải điều tra làm cho ra chuyện, nhưng trước hết Bắc Viễn phải rời khỏi cái lều quái quỷ này. Nếu không chính y cũng không thể kiềm chế nổi. Bắc Viễn ba chân bốn cẳng hướng đến cửa lều mà bước.

"Cục đá ngươi dám bỏ trốn!"

Cố Tử Yên thình lình xuất hiện chắn ngay cửa lều không cho y thoát ra ngoài, nhỏ khoanh tay trước ngực, ánh mắt như bùng cháy thiêu đốt Bắc Viễn ngay tức khắc.

Bắc Viễn hết cách, chân y đành phải dừng bước. Y giở ra giọng điệu dỗ ngọt trẻ con hòng lấy lòng nhỏ: "Cố Tử Yên, ngoan ngoãn về giường đi. Bổn vương đi tìm người cứu cô."

Cố Tử Yên lập tức lắc đầu cự tuyệt ngay: "Không!"

Sau đó nhỏ nhào tới dứt khoát nắm lấy tay y dùng sức kéo y quay trở về phía chiếc giường trống trải kia. Bắc Viễn bị Cố Tử Yên kéo mà trong lòng kinh ngạc. Hôm nay nhỏ quá khỏe, dùng lực một chút có thể kéo y đi ngay chẳng có chút gì gọi là khó nhọc cả. Mặc dù y cao lớn hơn nhỏ rất nhiều, sức mạnh hôm nay nhỏ có đúng là phi thường. Bắc Viễn bị kéo đi đến mức hai chân loạng choạng bị buộc phải theo Cố Tử Yên trở lại.

Nhỏ chẳng khách sáo đẩy y ngã xuống giường, sau đó hất mặt lên trời ra lệnh: "Cởi ra!"

Cái gì cơ?

Cởi... ra?

Mặt Bắc Viễn lập tức đỏ lên, hai tay y nắm chặt cổ áo mình. Người y lúc này khốn khổ không kém nhỏ là bao, người ngợm đã hừng hực nóng ran, máu trong người lưu thông nhanh đến mức cả người căng lên. Bắc Viễn vội bò lùi về sau kiêng dè nói: "Không cởi! Cô có biết mình đang nói cái gì không thế?"

"Không." Cố Tử Yên thản nhiên đáp, nhỏ lại nói tiếp: "Ta chỉ biết bây giờ ta rất nóng, ta muốn ôm cục đá. Nhưng mà cục đá mặc y phục nên không ôm được, thế nên ngươi cởi ra cho ta!"

"Không được! Bổn vương không thể cởi!" Bắc Viễn vẫn kiên định ôm chặt cổ áo mình, y thốt lên đầy dứt khoát.

Cố Tử Yên khoanh tay trước ngực, nhỏ ngửa đầu lên trời cười khà khà khà. Sau đó chẳng cần suy nghĩ mà lao lên giường túm lấy áo Vương gia, nhỏ không ngượng miệng còn nói thêm: "Đá lạnh à, thật sự bây giờ ta rất nóng, ta muốn ôm ngươi ngay. Ngươi không thể cởi cũng được, ta có thể cởi cho ngươi."

"Không được! Cố Tử Yên! Cô điên mất rồi! Cô đang cưỡng đoạt bổn vương đó! Mau buông ra!" Bắc Viễn tay vẫn siết chặt cổ áo, y điên cuồng vùng vẫy vừa phản kháng vừa hét lên thảm thiết. Đời y chưa bao giờ trải ra chuyện như thế này, Bắc Viễn trăm ngàn lần chưa từng nghĩ có một ngày y bị nữ nhân ép phải cởi bỏ y phục.

Cơ thể Cố Tử Yên lúc này quá nóng rồi, nhỏ không thể kiềm chế được nữa. Nhỏ muốn ôm một cục đá thật lạnh để giải tỏa cơn nóng, thế mà cục đá biết đi này cứ vẫy vùng chống đối. Nhỏ hết cách phải ôm cục đá ngay thôi, nếu không nhỏ sẽ nóng chết mất.

Xoẹt!

"Ha ha ha." Cố Tử Yên hai tay cầm hai mảnh vải cười đắc chí, nhỏ vừa xé rách bao bọc cục đá rồi. Bây giờ có thể ôm cục đá mát lạnh này rồi.

"Cố Tử Yên!"

Bắc Viễn mặt mũi trắng bệch, mấy lớp y phục y mặc hôm nay đều bị Cố Tử Yên xé rách đôi. Sức lực hùng hậu này từ đâu mà ra. Mảng da thịt lớn chẳng còn mảnh vải nào che dần lộ ra trước mắt Cố Tử Yên. Cơ bụng sáu múi với tỉ lệ tuyệt đẹp, vai rộng vòng eo thon, vòm ngực vô cùng rắc chắn. Nước da hơi sạm tôn lên vẻ đẹp nam tính đến khó cưỡng. Nhỏ nhìn đến ngẩn ngơ, vô thức nuốt nước bọt một cái ực. Cố Tử Yên chẳng chút ngần ngại đẩy Bắc Viễn ngã lưng xuống giường.

Cố Tử Yên nhanh chóng chiếm thế thượng phong leo lên người Bắc Viễn, tay nhỏ mềm mại di chuyển đến thắt lưng y. Còn chỗ này, chỗ này vẫn còn bao bọc đá, ngồi trên đây không cảm thấy mát lạnh. Rất nhanh sau đó thắt lưng của Vương gia cũng không cánh mà bay.

Mặt mũi Bắc Viễn lúc này đỏ như thoa phấn, y biết nhỏ càn quấy nhưng chẳng còn thể nào phản kháng thậm chí lí trí của y không cho phép y phản kháng. Người Bắc Viễn căng lên, hai mắt vô thức dán chằm chằm lên môi nhỏ tựa như lúc này bao nhiêu lý trí chuẩn bị tiêu tan đi hết.

Cố Tử Yên thích thú vỗ tay hai cái, miệng nhỏ lắp bắp: "Mát quá... mát quá... ta muốn ăn đá... ta muốn gặm đá lạnh."

Nói rồi nhỏ cúi người, bầu ngực áp lên ngực Vương gia. Hàm răng trắng đều dừng lại trên bờ xương quai xanh quyến rũ, Cố Tử Yên đặt răng lên cắn nhẹ lên đó, cảm thấy chưa thỏa mãn nhỏ lại tiếp tục gặm nhấm thêm.

"Dừng lại! Cô dừng lại ngay cho bổn vương!"

Tiếng Vương gia văng vẳng bên tai nhưng nhỏ chẳng có cách nào nghe lọt, bụng quặn lên một cơn đau tê tái. Cố Tử Yên cau mày gục xuống ngực y, thế nhưng cả người nhỏ vẫn còn rất nóng, nóng đến mức khiến đầu óc Cố Tử Yên trở nên mụ mị, nhỏ muốn ăn đá lạnh thế nên đôi môi ướt át di chuyển lả lướt trên vòm ngực rắn chắc. Thân thể mềm mại của nhỏ áp sát vào người y, vừa mềm vừa thơm.

Bắc Viễn bị hành động này của Cố Tử Yên khơi lên ngọn lửa dục vọng, y cố gắng đè nén lửa bừng bừng nơi hạ thân. Hai tay đặt lên mông hòng nhấc nhỏ gạt sang một bên, nào ngờ tay y vừa đặt lên mông lập tức không muốn buông ra. Mông căng tròn đẫy đà lại còn mềm mềm có độ đàn hồi nhất định.

Nơi mạnh mẽ nào đó từ lâu đã trỗi dậy, khi tay y chạm phải mông nhỏ, nơi đó càng mạnh mẽ vươn cao hơn.

Cổ họng y khô khốc, giọng đã bắt đầu khản đặc: "Bổn vương cũng là đàn ông, bổn vương không chịu được đâu!"

Cố Tử Yên nào còn biết Vương gia đang nói cái gì, trong đầu nhỏ lúc này chỉ có ham muốn chiếm lấy cục đá mát lạnh này để giải tỏa cơn nóng bứt rứt trong người. Ánh mắt Cố Tử Yên mê man ngây ngốc, khi cười tươi khi nhếch môi. Ngón tay xinh đẹp khẽ di trên da y một đường từ cổ kéo xuống ngực rồi lại trượt xuống bụng. Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, Cố Tử Yên lại trải qua thêm một cơn đau nhói trong bụng, nhỏ vô thức dùng tay ôm lấy.

Hành động của nhỏ chẳng khác nào khiêu gợi con mãnh thú ẩn sâu trong người Bắc Viễn. Mỗi nơi ngón tay Cố Tử Yên lướt qua là cả mảng trời tê dại ở đó. Y bị kích thích, tay không tự chủ đặt lên vòng eo thon nhỏ xoa nắn siết chặt. Tay y lạ muốn di chuyển lên cao nữa, chạm vào nơi nhấp nhô sau lớp lụa xanh biếc.

Không được!

Không thể làm như thế!

Đây là mạo phạm, là chuyện đồi bại vô liêm sỉ không thể làm.

Bắc Viễn thức tỉnh, mặc kệ cơn sóng dữ nóng như dung nham tuôn trào trong máu. Nơi nào đó càng lúc càng tiến hóa to lớn muốn vươn lên cao hơn. Bắc Viễn dùng sức cắn chặt môi mình đến bật máu. Ngày hôm nay y không thể làm ra chuyện tày trời này, y không muốn có Cố Tử Yên theo cách này.

"Cố Tử Yên! Dừng lại đi!" Giọng Bắc Viễn khản đặc khó khăn rít lên.

Phụt!

Khụ... khụ... khụ...

Khóe môi Cố Tử Yên trào ra một dòng máu đỏ tươi, cổ họng đau rát tanh ngòm mùi máu. Lục phủ ngũ tạng rối hết cả lên quấn rồi siết, siết rồi quấn đau đến không thở nổi. Nhỏ đau đến bật khóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt, cả người gục vào lòng y mê man chẳng biết gì, lúc này Cố Tử Yên chỉ biết cả người đau dữ dội như sắp nổ tung thành trăm ngàn mảnh vụn.

Vương gia trông thấy máu từ miệng Cố Tử Yên trào ra không khỏi hoảng hốt, đây không phải là xuân dược loại thường. Đây là loại cực mạnh, kịch độc, thảo nào ngay cả y khi hít phải cũng hưng phấn hừng hực không cách nào dứt ra được. Loại độc này nếu không được giải tỏa, lục phủ ngũ tạng bị đè nén đau đớn hộc máu rồi mất mạng. Cố Tử Yên đã đến giai đoạn hộc máu rồi.

Bắc Viễn đến nước này không còn sự lựa chọn nào khác, y chỉ có thể lựa chọn một trong hai thứ là thanh danh và tính mạng của Cố Tử Yên. Thanh danh y có thể cho nhỏ, nhưng mạng người thì y không có cách nào cứu vãn. Y không thể để Cố Tử Yên chết, tuyệt đối không thể.

Ngay lúc này đây khi Bắc Viễn nhìn nhỏ quặn đau nước mắt giàn giụa gục trong lòng mình. Ngực trái của y đã đau như chẳng thể kiểm soát. Nếu Cố Tử Yên chết đi thì sao? Bắc Viễn nhắm nghiền mắt, y không dám nghĩ tới. Y rất sợ, tâm trạng y lúc này còn tệ hơn việc trông thấy gã đàn ông lạ lấm lét nhìn Cố Tử Yên mê man trên giường.

Bắc Viễn vòng tay qua lưng Cố Tử Yên đảo ngược tình thế, đưa lưng nhỏ đặt trên lớp đệm mỏng. Y cúi chống tay qua tai Cố Tử Yên, đầu cúi xuống thì thầm: "Yên Yên, bổn vương hết cách rồi. Chỉ có cách này nàng mới có thể sống."

"Mạng của nàng do bổn vương nắm, thế nên sau hôm nay nếu nàng có hận. Hãy hận ta, đừng vì đau khổ mà hận chính mình. Đây là lệnh!"

Cố Tử Yên bị cơn đau kia làm cho tỉnh khỏi cơn mê dại. Trong một thoáng chốc, nhỏ biết bản thân mình trúng phải thứ gì, trong bụng quặn đau như dao cứa. Lời Vương gia nói như thế tức là cách giúp nhỏ thoát chết chỉ có thể là cách đó. Chỉ có cách đó nhỏ mới có thể vượt qua, Cố Tử Yên không muốn chết, không muốn thấy Châu Ân Hoan khóc, không muốn gia đình đau khổ. Cũng không muốn kéo theo phiền phức đến cho Vương gia. Nhỏ còn cuộc đời phía trước, còn nhiều chuyện phải làm, nhỏ cũng chẳng muốn chết trong đau đớn giày vò thế này.

Cố Tử Yên cố gắng ngước mắt nhìn gương mặt y cho thật kỹ. Gương mặt điển trai, nam tính, rất hay xấu hổ, tính tình rất tốt. Thật lòng mà nói bây giờ nhìn Bắc Viễn chẳng đáng ghét chút nào, tay hắn chạm vào da thịt nhỏ cũng không cảm thấy bài xích chán ghét. Từ trước đến giờ y lúc nào cũng là người cứu nhỏ. Lúc nào cũng có mặt khi nhỏ cần, bây giờ cũng vậy về sau chắc chắn sẽ như vậy.

"Vương gia, ta không hận người, ta cũng không hận bản thân. Tất cả là vì cứu ta, ta cam tâm tình nguyện!"

Cố Tử Yên vừa dứt lời, đôi môi đã bị một lớp mềm mại phủ lên. Môi chạm môi, đầu lưỡi giao nhau dây dưa không ngừng. Mật ngọt trong miệng như dâng hết lên cho người kia chẳng giữ lại cho riêng mình chút gì. Đôi môi rời nhau, môi y tiếp tục đặt lên khóe môi nhỏ một nụ hôn nhẹ, môi phớt qua cằm một nụ hôn thoáng. Trượt xuống chiếc cổ trắng nõn mà thô bạo cắn một cái thật mạnh, Cố Tử Yên chỉ biết kêu lên một tiếng mị hoặc ướt át.

Tiếng kêu khe khẽ kia làm cho tất cả lớp phòng thủ của y sụp đổ. Thắt lưng trên người Cố Tử Yên không cánh mà bay, y phục trượt khỏi làn da mịn màng rơi xuống giường. Bắc Viễn nhẹ nhàng kéo chiếc yếm đào rời khỏi cơ thể nhỏ, gò bồng đào căng tròn đẩy đà hiện lên trước mắt y. Nụ hoa mới nhú khoác lên màu hồng diễm lệ mê người, nhô cao như mời gọi y vuốt ve. Ánh mắt Bắc Viễn bị nụ hoa kia thu hút, tay lướt qua, chạm nhẹ rồi tinh nghịch ấn xuống. Cố Tử Yên bị kích thích không tự chủ mà kêu khẽ khàng.

Bắc Viễn cúi đầu đặt lên nụ hoa trên gò bồng đào một nụ hôn phớt, nâng niu vật báu độc quyền của một gã đàn ông là y. Ngón tay thon dài mân mê nụ hoa khi mềm khi cứng, bàn tay to phủ lên gò bồng đào tròn căng.

"Thả lỏng, nàng đừng sợ." Giọng y dịu dàng khản đặc bên tai.

Cố Tử Yên dưới thân Bắc Viễn không chịu được, nhỏ co người lại, dưới sự kích thích hấp dẫn này. Nơi nào đó không an phận nhiễu sương.

"Vương gia hứa đi!" Nhỏ thở dốc, giọng nhỏ như thì thầm.

"Bổn vương hứa, bổn vương cũng không muốn thấy nàng đau." Bắc Viễn trầm giọng môi như phớt qua môi Cố Tử Yên.

Tay Bắc Viễn trượt xuống eo véo nhẹ một cái, Cố Tử Yên bất giác ê a mấy tiếng khiến y càng phấn khích hơn.

Tay nắm chặt lấy bắp đùi trắng nõn mịn màng không một vết tích, kéo đùi lên ngang hông y hòng mở cánh cửa nơi tư mật. Bắc Viễn nhẹ nhàng tiếng vào, tách nơi cánh hoa tiến vào trong nhẹ nhàng từng bước. Thế nhưng ngay từ bước đầu tiên, Cố Tử Yên đã rít lên vì đau: "A!"

Từng giọng máu đào rỉ xuống.

"Ta xin lỗi, lần đầu khiến nàng đau đớn là lỗi của ta. Nàng đừng khóc!"

Bắc Viễn dịu dàng hôn lên môi Cố Tử Yên, dùng mật ngọt khiến nhỏ quên bớt cơn đau. Cố Tử Yên vô thức choàng tay qua cổ y, nhỏ lấy hết can đảm đáp lại nụ hôn của y nồng nhiệt. Bên trên môi lưỡi giao nhau, bên dưới sóng tình dạt dào khiến cả hai thân thể lay động theo từng nhịp, hòa hợp tan vào nhau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play