Một canh giờ sau.
Bắc Viễn và Cố Tử Yên ngồi bên bàn trà được một canh giờ. Không ai mở lời với ai, Vương gia cúi gầm mặt xuống, mặt y đến bây giờ vẫn còn đỏ. Cố Tử Yên đã lấy lại bình tĩnh từ lâu, nhỏ rất giỏi khống chế cảm xúc. Tuy nhiên nhỏ lại không biết nên mở miệng nói chuyện gì với y, thể nên nhỏ cũng im bặt.
Cố Tử Yên cảm thấy không khí lúc này quá ngột ngạt, nhỏ không chịu được nữa bèn mở lời đề cập luôn chuyện nhỏ muốn hỏi.
"Vương gia, thuộc hạ Trình Hải của ngài, không theo hầu hạ ngài ư?"
Bắc Viễn hơi chột dạ, y ngẩng đầu lên trong lòng vội tìm một cái cớ đáp lời Cố Tử Yên.
"Trình Hải à? Hắn giúp ta lo liệu vài chuyện ở đất phong nên không thường theo hầu hạ."
Cố Tử Yên tiếp tục thăm dò: "Vậy không biết hoàn cảnh của gã như thế nào?"
Bắc Viễn đưa mắt nhìn Cố Tử Yên, nhỏ hỏi về Trình Hải là có mục đích gì, tại sao đột nhiên lại đề cập tới chuyện này. Y nghi hoặc nhìn nhỏ: "Tại sao đột nhiên lại để ý tới gã như thế?"
Cố Tử Yên né tránh ánh mắt của Bắc Viễn, nhỏ vội nói: "Không có gì chỉ là tò mò một chút thôi."
Vương gia khoanh tay trước ngực mày hơi chau, giọng điệu y không vui: "Gia cảnh như mọi nô tài khác, sắp lập thê tử."
"Muốn biết thông tin gì về hắn nữa?" Y tiếp tục nói.
Cố Tử Yên nhận thấy mùi nguy hiểm trong ngữ điệu khó chịu của Vương gia. Quái lạ, tên này thất thông quá, vừa mới im thin thít xong bây giờ lại phát cáu. Thái độ của y như thế nhỏ dự là không thể moi thêm được tin tức gì từ Bắc Viễn, ra ngoài thu thập thông tin từ người khác may ra còn có kết quả. Thế nên nhỏ đứng dậy, xin phép cáo lui.
"Không còn sớm nữa, ta xin phép cáo lui. Vương gia nghỉ ngơi sớm đi, cẩn thận vết thương trên vai."
Bắc Viễn vốn không vui, y nghe thấy lời của Cố Tử Yên càng không vui. Đến đây chỉ vì hỏi thăm Trình Hải, hỏi xong chỉ cắp mông đi về. Chẳng đoái hoài đến y tiếng nào, bạc tình bạc nghĩa. Dù sao y cũng là ân nhân cứu mạng nhỏ mấy lần, thế mà ân nhân trước mắt đến hỏi thăm một câu cũng không hỏi.
Cố Tử Yên bước ra đến gần cửa lều, chân nhỏ khựng lại, im lặng một lát nhỏ mới chậm rãi nói: "Sáng nay ta thấy ngài ho nhiều nên đã sai A Liên tìm mật ong rừng ngâm với chanh. Lát nữa sẽ có người dâng lên cho ngài, món đó... trị ho rất tốt. Còn nữa..."
"Vết thương trên vai đừng cử động nhiều sẽ bớt đau hơn."
Nói rồi Cố Tử Yên dứt khoát bước ra ngoài, chẳng hiểu vì sao chỉ là cho y một hủ chanh mật ong mà thôi, mà nói ra lại ngập ngừng ngượng ngùng như thế. Nhỏ ôm hai bên gò má nóng bừng, đứng trước cửa lều hít thở lấy lại bình tĩnh.
Người còn lại trong lều tuy không đáp lời Cố Tử Yên, nhưng khóe môi y đã cong lên nụ cười thỏa mãn.
Chanh mật ong sao?
Nghe ngọt thật.
Phía lều Châu Ân Hoan lúc này.
"Tiểu thư ngủ không được ạ?" A Tố đứng bên sạp lo lắng hỏi.
Châu Ân Hoan mệt mỏi ngồi trở dậy, nàng trằn trọc mấy canh giờ liền, không tài nào ngủ nỗi. Chuyện được giữ lại và chuyện ngã ngựa hôm nay cứ xoay vòng trong đầu nàng không lối thoát. Rốt cuộc lão Hoàng đế kia muốn làm gì, hết lần này đến lần khác tạo cơ hội cho nàng vào vòng trong. Tất cả chỉ vì thể hiện tâm ý coi trọng Thừa tướng thôi ư? Hay là hắn còn có mục đích nào khác. Còn nữa kẻ trong tối rốt cuộc là ai? Người đó ra tay bằng cách nào, tại sao trong mười tú nữ chỉ duy nhất mỗi nàng bị hại.
Nàng cần phải làm rõ chuyện này ngay bây giờ, không muốn chần chừ thêm phút nào nữa.
"A Tố giúp ta thay y phục."
"Trăng nhô cao rồi, tiểu thư còn muốn đi đâu." A Tố vội vàng hỏi.
Còn đi đâu được nữa, tất nhiên là đến chuồng ngựa dành cho tú nữ để tìm thông tin rồi. Sự việc xảy ra từ ngựa nâu, truy tìm manh mối đầu tiên phải đến chuồng ngựa một chuyến. Châu Ân Hoan không định tiết lộ nơi mình sẽ đi, thế nên nàng nói: "Ta khó ngủ quá, vì thế muốn đi dạo mấy vòng, ngươi đừng lo."
"Nô tì đi với tiểu thư."
Châu Ân Hoan lắc đầu, nàng nói: "Không cần đâu, ngươi đi tìm phụ thân, nói với người tìm tên chăm ngựa của ta ngày hôm nay bắt nhốt hắn. Người nhà của hắn cũng không được thoát."
"Nô tì gọi nha hoàn khác đi cùng với tiểu thư, để tiểu thư đi một mình A Tố không yên tâm." A Tố nói, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.
Nàng biết A Tố lo lắng cho mình, trong lòng vô cùng cảm động. Nhưng Châu Ân Hoan không muốn có người theo hầu, nàng vuốt cánh tay A Tố tỏ ý bảo cô ấy yên tâm, nàng nói thêm: "Ngươi đừng lo lắng, ta đi một lát sẽ về ngay."
Bước chân ra khỏi lều riêng, Chân Ân Hoan phủ lên gương mặt thanh tú một tấm lụa mỏng che giấu dung mạo, nàng đưa mắt nhìn sang lều Cố Tử Yên đã không còn ánh đèn. Chắc nhỏ đã ngủ, nàng đi một mình cũng được. Không muốn lòng vòng thêm, Châu Ân Hoan hướng về phía bãi ngựa vi trường chân bước thẳng tiến.
Bãi ngựa cách vi trường không xa, nàng cuốc bộ tầm một khắc đã đến nơi. Mấy gã trông ngựa tụm năm tụm bảy với nhau, cạn hết chén này đến chén khác. Bọn họ chẳng để ý đến sự xuất hiện của Châu Ân Hoan, một gã say mèm lững thững bước về phía nhà xí bị nàng tóm lại.
"Cô nương... cô là ai?" Gã say mèm bị nàng tóm lại thì hoảng hốt hỏi.
Nàng moi hầu bao đầy bạc huơ huơ trước mặt gã, ánh mắt gã ta lập tức dán chặt vào túi bạc đầy. Hầu bao lướt qua trái thì mắt hắn sang trái, hầu bao lướt qua phải thì mắt hắn trượt sang phải, không trượt phát nào.
Châu Ân Hoan bày ra giọng điệu lôi kéo, nàng nói: "Chỉ cần trả lời vài câu hỏi, túi bạc này sẽ thuộc về ngươi. Có điều thông tin ta muốn phải là thông tin chính xác, bằng không..."
"Thứ ngươi cầm trên tay là bạc, thứ ta giữ trong tay là mạng của ngươi."
Gã say mèm dường như tỉnh hẳn, gã ngập ngừng nhìn nàng rồi lại nhìn túi bạc đầy tràn trong bao. Dường như phải cân nhắc rất nhiều, gã trầm ngâm một hồi lâu. Cuối cùng dứt khoát gật đầu đồng ý với nàng.
Châu Ân Hoan không muốn tốn thời gian thêm, nàng vào vấn đề ngay: "Ngựa của tú nữ được sắp xếp thế nào?"
"Dạ ngựa hôm nay được chọn lựa rất kỹ, tất cả đều là những thớt ngựa ngoan ngoãn dễ cưỡi. Trước khi khai mạc cuộc thi ngựa sẽ được khám qua xác nhận không có vấn đề mới đưa vào hàng thi." Gã đáp ngay.
ngôn tình sủngChâu Ân Hoan tiếp tục hỏi: "Thứ tự thế nào?"
"Mỗi thớt ngựa được Cố Tướng quân đích thân duyệt qua trước ngày tranh tài một ngày, sắp xếp theo thứ tự của từng tú nữ theo số đánh dấu trên bao chứa thú săn."
Cố Tướng quân đích thân duyệt ngựa, số thứ tự ngựa tương đương với số trên bao. Nói như thế Cố Tướng quân và một số binh lính trong vi trường biết trước ngựa nào là của tú nữ nào. Nhưng người của Cố Hạc Hiên chắc chắn không phải là loại dễ dàng mua chuộc, nếu như vậy làm sao kẻ trong tối có thể sắp xếp tẩm cao lương vào đinh đóng móng sắt. Trừ phi lúc đó, có thêm sự góp mặt của một người.
"Hôm đó lúc duyệt ngựa ngoài binh lính và Cố Tướng quân, còn có ai ở đó nữa?" Châu Ân Hoan cau mày hỏi.
Tên say mèm gãi gãi đầu, mắt hơi hướng lên trên dường như đang cố tỉnh rượu nhớ lại cảnh tượng ngày duyệt ngựa. Gã tiếp tục suy nghĩ một lúc, sau khi xác định được câu trả lời gã mới lên tiếng: "Nô tài không nhớ rõ, dường như hôm đó có một vị công chúa cũng đến thì phải."
Công chúa ư? Công chúa theo đến đây hay đi cùng với Cố Hạc Hiên chỉ có thể là Bắc Ly Nguyệt. Vụ cẩm tú cầu lần trước cũng xuất phát từ chậu hoa công chúa ban. Kẻ trong tối và công chúa có liên quan mật thiết với nhau, nhưng động cơ công chúa ra tay hoàn toàn không có. Châu Ân Hoan tạm thời gác lại suy nghĩ, nàng hỏi tiếp: "Ngựa là do nhóm người đằng kia chăm sao?"
Nàng trỏ tay về phía mấy người đang cạn chén liên tục kia.
Gã say mèm gật đầu: "Phải, phải, mỗi người chăm một ngựa, chúng ta có nhiệm vụ cho ngựa ăn, chải lông. Trước ngày thi còn thay móng sắt mới cho ngựa."
"Ngựa số tám do ai chăm?" Nàng vội hỏi.
"Ngựa số tám à? Dường như là Bá Nặc ca thì phải. Nhưng mà huynh ấy chạy đâu mất tăm hơi rồi, bọn nô tài tìm hắn uống rượu nhưng chẳng thấy." Gã đáp.
Gã chăn ngựa số tám rất đáng ngờ, mong là phụ thân tóm được gã ta. Chắc chắn tên đó có liên quan tám phần đến việc ngựa bị tẩm cao lương.
Châu Ân Hoan có được thông tin nàng muốn, nàng ném hầu bao vào người gã say mèm. Trước khi rời đi còn không quên cảnh cáo: "Hôm nay ngươi chưa từng trông thấy ta, nếu ngươi hé ra nửa lời đừng trách đất bãi ngựa quá sâu hại ngươi chôn dưới ba tấc."
Nàng sải bước nhanh chóng rời đi, nàng cất bước đi được một đoạn đã bị người nào đó tóm lấy kéo vào lòng. Gò má nàng áp vào lồng ngực người nọ, cảm nhận được sự vững chãi đến từ hắn, hai cánh tay ghì chặt tấm lưng nàng tựa như một chiếc lồng giam bằng da thịt. Nàng bị người đó ôm trọn trong lòng không cách nào thoát ra.
Người đó vui vẻ mỉm cười.
"Tình cờ gặp Châu tiểu thư rồi."
Trình Hải một khắc trước còn đang hậm hực vì đứng chờ nàng ở bãi ngựa mãi chẳng thấy, hắn còn toan tìm cách lẻn vào lều xem nàng hiện tại như thế nào, lúc chiều chẳng thấy nàng tham gia tiệc. Còn vì sao Trình Hải biết Châu Ân Hoan sẽ đến đây ư? Hôm nay nàng suýt chút nữa là tàn phế, chắc chắn đứng ngồi không yên. Nàng sẽ nhất quyết đi tìm hung thủ, điểm điều tra manh mối đầu tiên chỉ có thể là bãi ngựa.
"Lại là tình cờ! Vô lý thật đấy!" Làm sao có thể trùng hợp như thế được.
Trình Hải dịu dàng vén lọn tóc rủ trên vai nàng ra sau tai, tiện thể gỡ tấm lụa mỏng che đi gương mặt thanh tú của nàng. Hắn muốn nhìn rõ gương mặt của nàng hơi bất kỳ ai khác, mỗi lần gặp nhau hắn lại muốn ngắm nàng lâu hơn một chút.
"Hoan Hoan, theo ta."
Trình Hải nhẹ nhàng buông nàng ra, hắn không đợi nàng đáp lời, nắm lấy trôi tay nhỏ bé kéo nàng đi.
"Này, không được gọi tên thân mật như thế!"
Châu Ân Hoan bị hắn kéo đi, không còn cách nào khác đành phải nối gót theo hắn, vừa theo vừa phản đối cách gọi tên mới.
"Tại sao không được gọi như thế?" Trình Hải khựng lại, hắn cau mày ngoảnh đầu hỏi nàng.
Châu Ân Hoan nói ngay: "Tên này là tên thân mật, không được gọi."
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng: "Chúng ta hôn nhau rồi còn chưa đủ thân mật sao?"
Nàng nghe tên vô lại này thản nhiên nhắc đến chuyện hôn nhau lần trước, cảm giác hắn ương ngạnh quấn lấy mật ngọt trong miệng nàng. Mặt mũi Châu Ân Hoan bất giác đỏ bừng bừng. Nàng ngượng quá hóa giận toan nhấc rụt tay về đấm hắn một cái.
Trình Hải nào để nàng ra tay đánh hắn được, hắn giữ chặt tay nàng lại. Trông thấy bộ dạng ngượng ngùng của Châu Ân Hoan, đáng yêu khó cưỡng càng khiến nụ cười trên môi hắn đậm hơn. Trình Hải tiếp tục kéo tay nàng sải bước.
"Hoan Hoan à, nàng đừng ngại ngùng, sau này ta còn gọi nàng là ái thê nữa đấy."
Ái thê?
Nghĩa là vợ yêu đúng không?
Xùy! Ai mà thèm.
"Ái thê con khỉ."
Trình Hải chẳng buồn quan tâm đến lời mắng bậy của nàng, hắn kéo nàng về nơi có một thớt ngựa đợi sẵn.
Hắn không nói không rằng hai tay đặt lên eo nàng, nhấc bổng nàng đặt lên lưng ngựa, động tác của hắn nhẹ nhàng như nhấc một đồ vật nhỏ. Rất nhanh sau đó, Trình Hải nhảy lên lưng ngựa một tay hắn vòng qua eo nàng giữ cho nàng ngồi cố định ở trong lòng mình, che chắn cho nàng tránh khỏi sương đêm, tay còn lại cầm roi quất vào mông ngựa khiến nó hí lên rồi tung vó chạy vào rừng.
"Ta đưa nàng đi xem cái này."