Chơi đùa dưới suối một hồi lâu, hai người bọn nàng dần thấm mệt, gấu quần bị nước tát vào làm cho ướt đẫm. Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên kéo nhau lên bờ, ngồi bệt xuống tảng đá đón nắng.
"Con gà chờ chúng ta lâu lắm rồi, phải để ý tới nó thôi." Châu Ân Hoan lém lỉnh cười nói.
Cố Tử Yên xắn tay áo đứng dậy, vỗ ngực hô to: "Hoan Hoan, hôm nay bà đây sẽ cho ngươi thưởng thức món phượng hoàng gãy cánh lăn lộn trên lửa."
Phượng hoàng gãy cánh lăn lộn trên lửa?
Châu Ân Hoan bất giác nhớ tới con gà trụi lông trong cái bao kia, đó là phượng hoàng mà Cố Tử Yên nói tới ư? Cố Tử Yên không biết nấu ăn, liệu cái món nhỏ nói có thể nuốt được không...
Cố Tử Yên thấy Châu Ân Hoan nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, nhỏ vỗ vai nàng bôm bốp, miệng nói ngay: "Ngươi yên tâm, ăn được, ăn được."
"Ngươi đi cột ngựa và mang gà đến đây, ta ở đây nhóm lửa." Nhỏ phân công cho nàng.
Châu Ân Hoan tuy lòng nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Cố Tử Yên, thế là hai người hai công việc, việc ai nấy làm. Cố Tử Yên đã chuẩn bị hết những món đồ cần thiết để mang đi dã ngoại hôm nay, chỉ tiếc một điều rằng ở cái thời cổ đại này không có lấy một cái bật lửa, làm nhỏ phải hì hục dùng cách nguyên thủy sơ khai để tạo lửa.
Châu Ân Hoan cột hai thớt ngựa nâu vào một gốc cây gần đó, nàng mang cái bao giấu con gà được gói trong lá sen đến. Cố Tử Yên vẫn chưa mồi được lửa, nàng nhìn nhỏ loay hoay mãi, trong đầu xuất hiện cảnh tượng đi dã ngoại ăn gà sashimi...
Ừm... bụng ơi hãy tha thứ cho ta...
"A! Có lửa rồi!" Cố Tử Yên mừng rỡ thốt lên.
Châu Ân Hoan đang tuyệt vọng trong nỗi lo phải ăn gà sống, nàng nghe thấy nhỏ mồi được lửa, trong lòng mừng còn hơn bắt được vàng.
"Giỏi quá! Ngươi bắt tay vào làm món phượng hoàng thiểu năng đi." Châu Ân Hoan quăng cho con gà vào tay Cố Tử Yên, nàng nói tiếp: "Ta đi tìm cây xiên gà."
Nói rồi nàng xoay bước chuẩn bị bước đi.
"Là phượng hoàng gãy cánh lăn lộn trên lửa! Còn nữa ta chuẩn bị cây xiên rồi. Ngươi đừng hòng giả điên bỏ trốn!" Cố Tử Yên ném cục đá trên tay xuống, một tay nhỏ chống hông, tay còn lại chỉ vào người Châu Ân Hoan. Nhỏ không một chút nhân nhượng vạch trần ý đồ của nàng.
Châu Ân Hoan bị nói trúng tim đen, nàng ngoảnh đầu gãi má cười giả lả. Kế hoạch bỏ trốn của nàng thất bại rồi, vậy là số trời đã định. Châu Ân Hoan phải ăn phượng hoàng kia với Cố Tử Yên, nàng nhìn nhỏ chăm chú xiên con gà một cách xiêu vẹo, chưa ăn đã cảm thấy bụng đau quằn quại rồi.
Châu Ân Hoan hít một hơi thật sâu, trấn định bản thân mình.
Không ăn gà có thể ăn trái cây mà.
Nghĩ đến đây nàng vui vẻ ôm mớ trái cây Cố Tử Yên vừa hái khi nãy mang ra suối rửa cho sạch.
Cố Tử Yên vật vã với con gà cùng mồi lửa một lúc, nhỏ không kiềm được kêu lên: "Hoan Hoan, cứu ta, giúp ta một tay đi."
Châu Ân Hoan để mới trái cây vừa rửa xong trên tảng đá, nàng nhanh chân chạy đến bên cạnh nhỏ.
"Ngươi thổi lửa bằng miệng đến khi nào lửa mới lên? Lấy cây quạt dắt bên hông của ngươi ra quạt đi chứ!" Châu Ân Hoan thấy Cố Tử Yên hì hục dùng miệng thổi phù phù vào đống lửa, nàng chướng mắt quá thế nên mở miệng càm ràm.
Cố Tử Yên ngẩn người nhìn nàng.
Ừ nhỉ?
Con mẹ nó! Sao nhỏ không nghĩ ra nhỉ? Làm nhỏ thổi muốn rơi phổi ra ngoài vẫn không thấy lửa lên. Đúng là chưa trải sự đời, lần đầu nướng gà nên còn nhiều bỡ ngỡ.
Cố Tử Yên tháo cây quạt dắt bên hông ra, ném cho Châu Ân Hoan: "Giúp ta quạt đi."
Châu Ân Hoan chụp lấy cây quạt, xòe quạt ra quạt quạt mấy phát. Lúc này có gió từ cây quạt thổi đến, lửa mới bùng lên tí tách. Nàng ngồi quạt lửa liên tục, nhỏ thì cầm xiên gà quay vòng đều tay. Thi thoảng lại chí chóe cãi nhau mấy câu.
Tại một trong mười hai điểm bố trí hỗ trợ tú nữ trong rừng.
"Vương gia, người đang bệnh không cần phải vất vả đích thân đi tuần như thế. Những chuyện vặt này cứ để cho bọn nô tài lo liệu." Một gã tùy tùng cung kính khom người trước ngựa của Bắc Viễn, gã là Thạch Tu thị vệ của y. So với tên Trình Hải giả dạng kia, Thạch Tu mới là thị vệ thân cận thứ thiệt. Mấy tháng nay gã không được theo hầu Vương gia, chén cơm bị người ta cướp mất, phải nhân cơ hội lấy lòng để tránh mất việc thật.
"Ngươi cứ lo việc của ngươi đi."
Bắc Viễn ho khụ khụ mấy cái, y được Hoàng thượng giao trách nhiệm dẫn đầu đội ám vệ kiểm soát và quan sát hành vi của các tú nữ. Thế mà không biết trời xui đất khiến thế nào, những ngày trước vẫn khỏe mạnh hôm nay lại nhiễm phong hàn. Bắc Viễn có thể nghỉ ngơi tại lều riêng của y, nhưng y không yên tâm. Lần này không chỉ có những con vật tầm thường, hổ, gấu và sói cũng được thả vào rừng sâu. Nhỡ đâu có chuyện không may xảy ra đối với các tú nữ đến lúc đó mọi chuyện rất khó cho hoàng huynh. Bắc Viễn san sẻ một phần với Hoàng thượng thì hơn. Ngoài ra y cũng rất lo lắng cho một người.
Cổ họng của Bắc Viễn đau rát, khô khốc. Y cần một ít nước làm dịu cổ họng, thanh mát trong vắt như nước suối là hợp lý nhất. Thế nên Bắc Viễn cho ngựa tản bộ, hướng về phía con suối mà đi.
Bắc Viễn ngước mắt lên trời, hướng về phía con suối, phía đó đột nhiên có khói đen bốc lên một mảng trời. Y cau mày khó hiểu, quái lạ tại sao ở phía con suối có khói bốc lên như thế? Càng nghĩ càng thấy khác thường, y thúc ngựa phóng đi nhanh hơn. Ít nhiều gì y cũng phải kiểm tra thử qua một lượt, nếu có cháy rừng còn kịp thời xử lý.
Ngựa của Bắc Viễn tung vó chạy như bay, nó khéo léo né tránh những cái cây to chọc trời, tung vó hiên ngang giữ rừng sâu. Vị Vương gia nào đó từ xa đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ, y cau mày nhảy xuống ngựa cột nó ở một gốc cây cách con suối không quá xa.
Lúc này, Châu Ân Hoan trông thấy củi để thêm vào bếp lửa không đủ dùng nữa, nàng đứng dậy phủi mông nói với nhỏ: "Ta đi nhặt thêm vài cành cây khô, đợi ta một lát."
Cố Tử Yên ừ một tiếng rồi tiếp tục chăm chú quay con gà kia trong đám khói mịt mù, khói bốc lên khiến hai mắt nhỏ đục ngầu nước mắt cứ rơm rớm tựa như đang khóc.
Châu Ân Hoan vừa phủi mông vừa xỏ ủng xong lập tức trông thấy bóng dáng quen thuộc bước tới, chẳng ai khác bóng dáng đó chính là Vinh Vương gia, hôm nay y khoác lên mình y phục cưỡi ngựa chuyên dụng của hoàng gia vừa tôn lên dáng vóc cao ráo vừa giữ được khí chất mạnh mẽ của y.
Nàng nhìn Vương gia đang lù lù tiến tới sau đó ngoảnh đầu nhìn Cố Tử Yên thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói đen thui từ bếp lửa nhỏ chế tạo.
Ái chà! Thời cơ đã tới.
Chưa đi tìm người mà người đã tự nộp mạng rồi.
Vàng bạc châu báu ơi! Đợi ta, đợi ta.
Châu Ân Hoan chạy tới bên cạnh Bắc Viễn hành lễ qua loa cho xong, nàng không nói không rằng dúi ngay cây quạt xếp trong tay mình vào tay Vương gia. Nàng bày ra dáng vẻ gấp gáp nói: "Vương gia giúp ta với, ta có việc bận phải đi một phen."
Bắc Viễn ngơ ngác nhìn Châu Ân Hoan rồi lại nhìn cây quạt trên tay, y cứ ngỡ rằng bên suối có khói bốc lên có điểm lạ. Hóa ra là hai vị tiểu thư này đang trổ tài nấu nướng bên bờ suối, Bắc Viễn đưa mắt nhìn về phía Cố Tử Yên đang quay gà mãnh liệt, y nhất thời không biết có nên tiến sang bên đó hay không. Nhìn con gà trong làn khói đen kia, bụng y lại cảm thấy đau.
"Đại tỷ sao lại ở đây? Đã săn được con gì chưa?" Một giọng nam khàn khàn như vỡ giọng cắt ngang mạch suy nghĩ của y.
Người đó không ai khác, gã chính là đệ đệ thân yêu của Châu Ân Hoan.
Chuyện là tiểu tử này cũng ở trong đội viện trợ, nhóc này từ xa trông thấy khói đen bốc lên vì thế tiến đến con suối này kiểm tra một lượt. Ngờ đâu gặp được hai vị tỷ tỷ còn có cả Vinh Vương gia.
Châu Việt Bân trông thấy Bắc Viễn, nhóc vội vàng nhảy xuống ngựa hành lễ. Được Vương gia cho phép đứng dậy, Châu Việt Bân nhanh chóng kéo Châu Ân Hoan, nói: "Đại tỷ sao lại để Cố tỷ tỷ một mình vất vả nướng gà như thế chứ."
Châu Ân Hoan nghe tên đệ đệ này trách móc, nàng tức muốn trào máu ra ngoài, trong đầu cái tên này chỉ có ba chữ Cố Tử Yên thôi sao? Này ngỗ nghịch kia! Ta là tỷ tỷ của ngươi đó, là tỷ tỷ đó! Châu Ân Hoan phẫn uất trong lòng, lườm tiểu tử trước mặt một cái sắc lẹm. Tựa hồ như nhị đệ này nếu nói thêm một câu vì sắc nữa, nàng sẽ đá hắn gãy răng.
Bắc Viễn chăm chăm nhìn Châu Việt Bân, ánh mắt không có phần thiện cảm nào. Nhóc con trước mắt là người đưa ra mức giá cao hơn khiến Châu Ân Hoan phải hủy bỏ thỏa thuận với Trình Hải. Đây là đối thủ của y, nói đúng hơn là đối thủ trên tình trường. Tên nhị thiếu gia Châu phủ này mở miệng ra là Cố tỷ tỷ, sâu đậm thân thiết lắm chăng?
"Đại tỷ và Vương gia đứng ở đây đi, đệ đến phụ Cố tỷ một tay." Châu Việt Bân xắn tay áo hùng hồn tiến về phía Cố Tử Yên lúc này đang chẳng biết ất giáp gì.
Châu Việt Bân đi lướt qua Vương gia, mũi chân chưa đặt xuống đất đã bị một cây quạt gấp chắn trước ngực. Tiểu tử ngạc nhiên tột cùng, hắn nhìn cây quạt trước mặt mình rồi sửng sỡ nhìn người cầm quạt. Bắc Viễn chắn quạt trước ngực Châu Việt Bân, hai mắt y tối sầm đằng đằng sát khí trông nguy hiểm hơn cả ánh mắt của thú săn mồi. Y dùng lực đẩy Châu Việt Bân ra phía sau khiến tiểu tử này phải lùi về sau mấy bước.
Bắc Viễn không nói không rằng sải bước tiến về phía Cố Tử Yên, y còn không quên ném cho Châu Việt Bân một cái nhìn sắc lẹm.
Châu Việt Bân ngớ người nhìn Châu Ân Hoan lúc này miệng mồm há hốc. Rất nhanh sau đó hai mắt nàng sáng như sao, trong mấy quyển ngôn tình nàng thường đọc đây là cảnh nam chính ghen tuông nên hạnh họe với nam phụ đây mà. Cốt lõi vấn đề là Bắc Viễn bắt đầu có ý với Cố Tử Yên rồi vì thế y mới nổi cơn ghen mà ngăn không cho tiểu tử ngỗ nghịch này đến bên Cố Tử Yên. Quan trọng hơn nữa là thần tài sắp gõ cửa rồi. Châu Ân Hoan sắp giàu to.
Châu Ân Hoan nghĩ đến vàng bạc không tự chủ được mà cười ngây ngốc: "Hê hê hê."
"Tỷ cười cái gì?" Châu Việt Bân nhảy dựng lên.
"Đại tỷ mau làm gì đi chứ! Vương gia... Vương gia sắp cướp người đi rồi!" Tiểu tử hốt hoảng vò đầu bứt tóc, đi tới đi lui giống hệt như kẻ sắp mất mỏ vàng.
Châu Ân Hoan khoanh tay nhìn con khỉ con trước mặt nàng, không khỏi buồn cười: "Cướp được càng tốt chứ sao, ngươi thua người ta mọi mặt không tranh lại đâu."
"Nhưng Đại tỷ đã làm thỏa thuận với đệ rồi. Chính tỷ tỷ đồng ý tác hợp cho đệ đệ với Cố tỷ mà? Sao bây giờ lại thay lời."
"Ngươi chưa từng nghe nói lời phụ nữ không đáng tin cậy à?" Châu Ân Hoan thản nhiên nói.
Châu Việt Bân thấy nàng lật lọng, nuốt lời, làm người không giữ chữ tín. Nhóc tức giận quát ầm lên: "Đại tỷ là đồ nữ nhân xấu xa! Hai lời như tỷ chỉ có mắt mù mới thích!"
Ngỗ nghịch!
Châu Ân Hoan ghét nhất là nhãi ranh láo toét, nàng xông tới đá Châu Việt Bân một cái. Nhóc con cả kinh né một đòn rồi nhanh chân nhảy lên ngựa phi thẳng vào rừng.
Dám bỏ chạy! Xem bà đây có phanh thây ngươi không!.
||||| Truyện đề cử:
Oan Gia "Thối" (Đẻ Thuê Cho Tổng Tài) |||||
Châu Ân Hoan nổi đóa, nàng phóng tới gốc cây tháo một thớt ngựa ra, vội vàng giật dây cương vỗ vào mông con ngựa đau điếng. Ngựa nâu tung vó phóng theo sát Châu Việt Bân.
"Ngỗ nghịch kia! Hôm nay mắt ngươi mù chắc rồi!"