"Các vị có một khắc để chọn nguyên liệu, mỗi vị được lấy tối đa năm nguyên liệu." Nữ quan chậm rãi nói.
"Bắt đầu!"
Tiếng bắt đầu vừa được hô lên, mười lăm tú nữ kéo nhau đi tìm nguyên liệu, do không được mang theo nha hoàn hỗ trợ nên bọn họ chỉ có thể đích thân đi.
Châu Ân Hoan thấy bọn họ đông như vỡ chợ, nàng đứng yên không vội đi lấy, nguyên liệu như thế nào có gì quan trọng chứ, chẳng phải nấu càng dở tệ càng tốt sao, tội trình gì phải lên tranh với bọn họ.
Khác với Châu Ân Hoan, Cố Tử Yên xông lên phía bày nguyên liệu nhỏ chen chúc chọn trứng, cà chua và một số loại nguyên liệu nữa, dường như đã quyết định được món ăn sẽ nấu.
Một nửa thời gian trôi qua, nàng mới ung dung đi lấy nguyên liệu, trên tay cầm giỏ mây, nàng đứng nhìn bàn nguyên liệu gần như trống trơn, trong bụng rất ưng ý lại nghĩ đến mấy món mình ghét nàng bắt đầu quơ quào đại mấy thứ, một con cá chép, một nắm hành, một đĩa cánh hoa hồng tươi, một ít đậu đũa, cuối cùng là sữa.
"Châu Ân Hoan ngươi tính nấu thuốc độc à?" Cố Tử Yên nhìn nàng, trong bụng bắt đâu quặn thắt, nhỏ nghĩ tới món ăn mà nàng sắp nấu nhất thời buồn nôn.
"Cố Tử Yên, lo cho món ăn của ngươi đi." Nàng còn buồn nôn chứ đừng nói đến nhỏ.
Nhỏ lườm nàng một cái rồi bịt mũi lại, cách xa nàng thêm mấy bước.
Thủy Lạc Quận chúa ở phía sau, đã cắm cúi làm bánh rồi, nhìn qua số nguyên liệu nàng đoán chắc nàng ấy làm bánh hoa quế. Nàng lén nhìn sang Đồng Ninh, dường là nấu chè thì phải.
Châu Ân Hoan không bận tâm đến người khác nữa, bắt đầu thái nguyên liệu trừ cá, nàng bắc một nồi nước lên, không đợi nước sôi mà trực tiếp ném hết đống nguyên liệu vào chỉ để lại cánh hoa hồng. Sau đó nàng ung dung ngồi uống chút sữa còn dư, nàng thảnh thơi đến nỗi người khác nhìn vào còn tưởng là nàng đang chơi trò chơi.
Uống sữa chán chường nàng nhìn sang phía nhỏ, Cố Tử Yên đang hì hục cắt thái thoạt trông như trù nương chuyên nghiệp, nhưng chỉ có nàng mới biết món mà nhỏ nấu có ba bốn bước là xong.
Cố Tử Yên hôm nay xuất quỷ nhập thần, hóa thân thành Master Chef đứng đánh trứng kịch liệt, nhỏ đang nhớ lại món ăn mà nhỏ ấn tượng thuở bé, là món canh mây mà bà thường nấu, mùi vị rất tuyệt, nhỏ lại cảm thấy nhớ bà vì thế dồn tâm huyết vào món canh này.
Đối với Châu Ân Hoan mà nói thời gian lúc này trôi chậm như rùa bò, nàng ngủ gục mấy giấc mới nghe nữ quan thông báo còn một khắc nữa hết giờ thi, nàng ngáp một cái sau đó tùy tiện bỏ một vài gia vị nhưng nàng không bỏ muối, nàng mắt nhắm mắt mở cũng không biết là bỏ cái quái gì vào trong nồi nữa.
Một lát sau, Châu Ân Hoan múc con cá nát nhừ ra bát thêm thật nhiều hành lá, còn trang trí thêm một đống cánh hoa hồng. Nàng cười to trong lòng, lão hoàng đế kia xem ngài có dám không loại ta không ha ha ha.
Nàng đứng chóng nạnh cười hiểm ác, hai vai run run nhìn quỷ quái vô cùng.
Á!!!
"Đau... đau quá!" Là tiếng của Cố Tử Yên.
Nàng hoảng hốt nhảy sang gian bếp của nhỏ, thấy nhỏ đứng ôm bàn tay phải cả người run run, dưới mặt đất một bát canh vỡ toang.
"Là do ta bất cẩn vấp phải chân bàn, ngươi có sao không? Mau gọi thái y!" Đồng Ninh hoảng hốt kêu lên.
Thời gian gấp rút, lúc nãy Đồng Ninh tiến lên gian bếp của Cố Tử Yên mượn thêm một ít đường phèn thêm vào bát chè, nào ngờ ả ta vấp phải chân bàn bổ nhào về phía Cố Tử Yên lúc này đang cầm bát canh nóng hổi vừa mới múc ra. Bát canh đổ hết lên bàn tay phải của nhỏ làm nhỏ bị bỏng rát, lớp da trên bàn tay phòng rộp đỏ bừng bừng.
Châu Ân Hoan hoảng hốt đến mức đẩy Đồng Ninh ra phía sau, chạy xem bàn tay bỏng của nhỏ, lớp da đã phồng rợp lên rồi, nàng kéo bàn tay nhỏ nhúng vào chậu nước sạch dùng để nấu ăn. Cố Tử Yên đau rát đến phát khóc, cắn chặt răng không để cho bản thân gào thét.
"Hết giờ!" Giọng nữ quan hô to.
Thủy Lạc Quận chúa nhanh chóng đi đến gian bếp của Cố Tử Yên, nàng ấy lấy một cái bát khác vội vàng múc thêm bát canh khác giúp nhỏ, nếu hết giờ không có món ăn sẽ trực tiếp bị loại.
"Mau gọi Lý thái y đến nhanh lên!" Châu Ân Hoan quát to lên khiến A Tố đứng phía xa cũng phải giật mình, A Tố nhanh chóng chạy đi, A Liên thấy tình hình bất ổn cũng chạy đến dìu Cố Tử Yên.
"Cái gì mà ồn ào quá vậy! Cô... cô làm sao thế?" Bắc Viễn thấy từ xa nháo nhào ồn ào, y dẫn theo tùy tùng đến. Y thấy tay nhỏ đỏ bừng bừng, dưới nền đất còn có bát vỡ, biết được xảy ra chuyện gì, y sốt ruột quay sang ra lệnh cho nô tài "Mau gọi Chung thái y đến!"
Rất nhanh sau đó Cố Tử Yên đã được dìu vào nội điện.
Lý Bách đến trước Chung thái y, hắn nhanh chóng xem xét vết thương, sau đó dùng nước lá trầu rửa vết bỏng.
Cố Tử Yên đau đến cắn răng, đầu óc không thể nghĩ được gì.
Lý thái y lau khô vết thương sau đó đắp bã thuốc đã được chuẩn bị lên, quấn ở bên ngoài một lớp băng mỏng giữ bã thuốc không quấn quá chặt, hắn đặt một lọ thuốc trên bàn dặn dò bôi thuốc.
Chung thái y tuổi già sức yếu đến chậm hơn một bước, mặc dù Lý Bách đã xử lý xong vết bỏng nhưng Chung thái y vẫn tỉ mỉ xem lại lần nữa, ông xem qua một lượt, đầu khẽ gật gù, y thuật người này không tệ, ông cầm lọ thuốc mở nắp ngửi qua một chút, thoáng giật mình đưa mắt nhìn Lý Bách.
Lọ thuốc này kết hợp dược liệu vừa vặn, chất thuốc mát lạnh bôi lên sẽ giảm được năm phần đau, kết cấu không quá dày thấm nhanh vào da, một thái y cấp thấp chế ra được loại thuốc này quả là kỳ tài.
"Sao rồi?" Bắc Viễn đứng ngoài cửa lên tiếng hỏi Chung thái y.
"Bẩm Vương gia, vết thương đã được xử lý rất rốt, thuốc Lý thái y đưa, một ngày bôi ba lần sẽ nhanh chóng giảm đau, giảm phồng rợp."
Bắc Viễn gật đầu một cái, bảo Chung thái y lui ra.
Châu Ân Hoan tức tối nhìn Bắc Viễn, nàng chưa kịp hỏi lão thái y kia y đã sai người ta lui đi.
Bắc Viễn lạnh lùng nhìn một vòng trong phòng, cũng sai Lý thái y lui xuống, thấy Lý thái y lui ra nàng hớt hải đuổi theo.
Trong phòng chỉ còn lại Bắc Viễn và Cố Tử Yên.
Sau khi được thoa thuốc, nhỏ cũng đã đỡ đau hơn nhiều, tuy nhiên gương mặt vẫn tái mét, không biết bị bỏng nặng như thế này, tay có để lại sẹo không? Vừa đau vừa tủi thân mắt nhỏ rưng rưng.
"Khóc cái gì? Đưa tay ta xem." Y nói.
Nhỏ vô thức đưa tay ra.
Y nhìn bàn tay bị bó thành một cục nhìn không ra vết thương, y hơi cau mày đưa một lọ thuốc trắng bằng sứ trắng tinh.
"Năm xưa Bệ hạ nghịch lửa từng bị bỏng, thuốc bôi này là loại Bệ hạ dùng năm đó, do tộc thần y - Hứa gia điều chế, hiệu quả tuyệt đối."
Cố Tử Yên tự nhủ không biết mình có ảo giác không, trong khoanh khắc này nhỏ đột nhiên thấy cơn đau tan biến mất, tim đập như trống gõ, miệng nhỏ lắp bắp: "Đa tạ Vương gia."
Phía Châu Ân Hoan lúc này.
Nàng đuổi theo Lý thái y, gọi y quay lại.
Lý Bách ngạc nhiên quay lại, nhìn nàng lúc này mặt mũi tái mét, nét lo lắng chưa hề phai đi, y chợt nhớ đến vị tiểu thư quật cường đứng ra bảo vệ y hôm đó, hôm nay lại lo lắng như vậy.
"Vết bỏng đó có để lại sẹo không?" Nàng hỏi.
Mắt Lý Bách hơi dịu lại, nhẹ nhàng nói: "Ta đã đưa thuốc bôi và thuốc uống cho A Liên cô nương rồi, bôi và uống đều đặn sẽ không để lại sẹo đâu, đừng lo."
Châu Ân Hoan mừng rỡ cười tươi: "Tốt quá! Đa tạ, ta về nội điện chăm sóc Cố Tử Yên."
Nàng nói xong vội vã rời đi, Lý Bách nhìn theo nàng một lúc rồi xoay lưng bước đi.
Về tới nội điện, Vương gia đã rời đi, lại có thêm một vị thái y vừa tới, người này là do Hoàng thượng phái đến.
"Tiểu thư mau ngồi, mau ngồi." Vị thái y kia giục nàng.
Nàng vừa đặt mông xuống ghế, lão nhanh như chớp phủ một lớp lụa mỏng lên tay nàng vội vàng bắt mạch.
Cố Tử Yên thấy như thế liền ngạc nhiên, chẳng lẽ Hoan Hoan cũng bị nước sôi bắn trúng, hay là đụng trúng chỗ nào bị thương nên thái y đến kiểm tra. Nhỏ lo lắng hỏi: "Hoan Hoan, ngươi bị đau ở đâu à?"
"Mạch tượng bình thường, ngoài da không có vết thương." Lão thái y kia chậm rãi gỡ lớp khăn lụa ra.
Châu Ân Hoan ngẩn người, nàng có bị cái quái gì đâu mà vội vã bắt mạch thế, người bị đau là Cố Tử Yên mà?
"Ơ? Vị này là Châu Tiểu Thư à? Xin lỗi, xin lỗi lão phu bắt mạch nhầm người. Nào, Cố Tiểu Thư đưa tay ra lão phu xem."
"..."
Lão thái y kia ngoài miệng rối rít xin lỗi, bên trong lại thở dài mấy bận, ông nhầm thế nào được vào tới cửa nhìn một cái đã biết ai là người đau ngay, nhưng mà vị Hoàng đế cổ quái kia dặn dò ông phải cố tình bắt mạch nhầm người, khám cho Châu tiểu thư kia trước, Cố tiểu thư để Vương gia lo. Hoàng thượng ngồi sau bức bình phong không thấy rõ chuyện ồn ào, sợ Châu tiểu thư cũng bị bỏng nên phái ông tới diễn trò ngu ngơ nhầm người để bắt mạch cho Châu tiểu thư sau đó trở về bẩm báo với Bệ hạ.
Kiểu quan tâm nầy không giống ai thật!
Cố Tử Yên ngồi trên giường nhìn lão thái y này một cách ghét bỏ, sao Hoàng thượng lại phái một lão kì quái thế này đến bắt mạch chứ, rõ ràng là phái đến cho có, đúng là lạnh lẽo nhất chính là tâm đế vương.
Cố Tử Yên cảm thấy tay mình đã đỡ đau hơn hẳn, cuộc thi đang còn dang dở, bọn nàng phải ra trở lại nhận kết quả, nhỏ than thầm trong lòng, tay đau thế này nếu bị loại rồi cũng phải tịnh dưỡng cả tháng mới có thể thoải mái đi chơi.
"Ta dìu ngươi đi." Châu Ân Hoan ân cần nhẹ nhàng dìu nhỏ trở về chỗ tranh tài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT