Cố Tử Yên còn chưa đặt chân đến Thiều Hoa Hiên, từ xa đã trông thấy người hầu kẻ hạ ra vào nườm nợp, gương mặt ai cũng nhuốm đầy nỗi hốt hoảng sợ hãi đan xen.
Cảm giác bất an dâng lên từ trong đáy lòng Cố Tử Yên, nhỏ vội vàng chạy thẳng về phía Thiều Hoa Điện.
Thái y xếp một hàng dày đặc bên ngoài, Cố Tử Yên chạy thẳng vào trong nội điện. Đập vào mắt là cảnh tượng Châu Ân Hoan hai mắt nhắm nghiền. Tay chân buông thõng vô lực, khóe môi còn có máu rỉ xuống chảy tận cằm. Hoàng thượng ngồi bên giường, hắn ôm Châu Ân Hoan vào lòng. Long bào trước ngực nhuốm một mảng toàn là máu đen.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Tử Yên bàng hoàng thốt lên.
A Hồng hớt hải chạy đến, "Cố tiểu thư! Cố tiểu thư! Lớn chuyện rồi!"
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Cố Tử Yên cau mày, trong lòng lo sợ tột cùng.
"Hoàng thượng đến thăm Châu tiểu thư một lúc. Tiểu thư đang ngủ say đột nhiên phát cơn đau quặn thắt từ bụng, tiểu thư bật dậy phun một ngụm máu đen rồi ngất đi, người cũng lạnh dần dần. Hoàng thượng hoảng quá, triệu rất nhiều Thái y đến. Bọn họ vẫn đang bàn nhau đưa ra kết quả. Châu tiểu thư vẫn đang dùng thuốc cầm cự tạm thời."
Cố Tử Yên choáng váng mặt mày, nhỏ dường như không tin vào tai mình. Nhưng hình ảnh trước mắt quá thật. Thật đến mức khiến Cố Tử Yên suy sụp trong phút chốc. Nhỏ mới đi một lát thôi, nào ngờ khi quay lại, sức khỏe Châu Ân Hoan đã đến mức này. Cố Tử Yên mặc kệ A Hồng ngăn cản, nhỏ phóng như bay về phía Châu Ân Hoan đang ngất lịm.
"Hoan Hoan, ngươi làm sao thế? Hoan Hoan, ngươi tỉnh lại đi!"
"Hoan Hoan."
"Hoan Hoan."
Cố Tử Yên lao đến bên cạnh Châu Ân Hoan, nhưng có gọi thế nào cũng chẳng thấy có tiếng hồi đáp.
Bắc Hải buông Châu Ân Hoan từ trong lòng ra, hắn không cho bất cứ một ai động vào người nàng lúc này. Thời khắc này nàng rất yếu ớt, chẳng còn một chút sức lực phản kháng nào, nếu hắn mất cảnh giác. Có thể hắn sẽ mất nàng mãi mãi.
Cố Tử Yên là ngoại lệ.
"Giúp trẫm trông chừng nàng ấy, tuyệt đối đừng cho ai động vào người nàng."
Bắc Hải giao lại Châu Ân Hoan cho Cố Tử Yên, thân thể nàng lạnh băng khiến Cố Tử Yên run cầm cập. Không phải run vì nhiệt độ từ cơ thể nàng, Cố Tử Yên run vì sợ. Khi đón được Châu Ân Hoan vào lòng. Cố Tử Yên mới hiểu được vì sao Hoàng thượng lại lo lắng đến mức này.
Châu Ân Hoan chỉ còn da bọc xương, cả người mềm nhũn vô lực. Hơi thở của nàng rất yếu ớt, yếu đến mức nó có thể ngừng bất cứ lúc nào. Cố Tử Yên sợ hãi, nước mắt trực tràn hai bên khóe mắt, miệng ú ớ mãi cũng chỉ có thể gọi hai tiếng: "Hoan Hoan."
Bắc Hải đứng dậy sải bước ra ngoài, ngày hôm nay hắn điềm tĩnh đến lạ, đến mức đáng sợ.
Hoàng thượng chắp tay ra sau lưng, sải bước ra đại sảnh Thiều Hoa Hiên. Thái y trong thấy Hoàng thượng bước ra, mặt mũi từng người xanh xám. Lo sợ trong lòng phải hứng chịu cơn lôi đình của thánh thượng.
"Tìm được nguyên nhân chưa?"
Một thái y tuổi tác cao bước lên trước hai bước, ông cúi người thưa: "Bẩm Hoàng thượng, dựa vào biểu hiện của Châu tiểu thư vi thần cho rằng Châu tiểu thư bị trúng độc."
Ánh mắt trầm tĩnh của Hoàng thượng ánh lên một tia sắc lạnh.
"Là loại độc nào?"
"Hồi Hoàng thượng, biểu hiện gầy đi nhanh chóng, thân thể yếu ớt xanh xao, nôn ra máu đen e rằng đã trúng Hoại Độc."
"Hoại Độc là một loại độc khi mắc phải cơ thể sẽ rơi vào suy nhược, người gầy đi nhanh chóng đến khi chỉ còn da bọc xương, chất độc này đi sâu vào lục phủ ngũ tạng hủy hoại từng chút một. Cho đến khi ngũ tạng hỏng hết dẫn đến cái chết đau đớn kinh hoàng. Loại độc này rất khó để phát hiện ra, bởi triệu chứng trúng độc dễ nhầm lẫn với triệu chứng suy nhược cơ thể. Thành ra lần trước thái y đến bắt mạch cũng không thể nhận ra khác thường." Thái y vừa cúi người vừa bẩm báo.
Bắc Hải hít sâu một hơi.
"Có cách giải không?"
Thái y kia chậm rãi lắc đầu, độc này chưa tìm ra được cách giải.
"Hồi Hoàng thượng, hiện tại vẫn chưa tìm được cách giải độc này, vi thần dốc hết sức cũng chỉ có thể cầm cự."
Hoàng thượng kìm nén cơn điên trong người, hắn đỡ thái dương. E rằng hắn đã quá nhẹ tay, người đó không biết trời cao đất dày, một lòng khiêu khích giới hạn của hắn.
"Nguyễn Phúc, cho người đi tìm Hứa Bách An về đây ngay lập tức."
"Các ngươi lui ra ngoài."
Thái y nhanh chóng tuân lệnh lui ra, được Hoàng thượng cho phép lui đã là một đại ân điển đối với bọn họ. Bởi, tháng thượng càng bình tĩnh, trong lòng càng đáng sợ. Mạng của bọn họ không biết lúc nào sẽ mất.
Cánh cửa được đóng lại, bên trong chỉ còn mỗi mình Hoàng thượng.
Tiếng đồ đạc loảng xoảng rơi xuống đất, thanh âm vang dội khiến người bên ngoài của phải run sợ. Hoàng thượng đang phát điên bên trong, hắn đang mất kiểm soát, tiếng đồ đạc vỡ ầm ầm bên trong đó. Không một ai dám bén mảng đến gần. Ngay cả Nguyễn Phúc hầu hạ nhiều năm cũng phải tránh thật xa. Ông chưa từng thấy Hoàng đế bệ hạ mất kiểm soát đến mức này. Đây có lẽ là lần đầu tiên.
Cánh cửa được mở ra, Hoàng thượng lãnh đạm bước ra bên trong là đống hoang tàn đổ nát khiến người ta không nhớ nổi dáng vẻ đẹp đẽ ban đầu của đại sảnh Thiều Hoa Hiên.
"Đưa nàng đến Dưỡng Tâm Điện. Cho người lục soát Thiều Hoa Hiên thật kỹ. Phải tìm cho bằng được vật chứa độc."
"Hồi Hoàng thượng... Châu tiểu thư chưa được phép bước vào Dưỡng Tâm Điện..." Nguyễn Phúc rụt rè đáp, trên trán ông lấm tấm mồi hôi.
Bắc Hải không đáp, chỉ đưa mắt nhìn Nguyễn Phúc một cái. Ông vội vàng cúi đầu, "Thần sẽ làm ngay."
Ông không thể chống lại khí thế bức người của Hoàng thượng, chỉ một cái nhìn đã khiến người ta phải quy phục, việc này trái phép tắc cũng phải một mực nghe theo. Hiện tại Hoàng thượng đầy sát ý, hai chữ kiêng nể không còn hiện hữu. Nếu phật ý hắn e rằng có thần tiên xuất hiện thì cũng không cứu được mạng.
Châu Ân Hoan đã được Cố Tử Yên bón thuốc, hiện tại hơi thở đã không còn yếu ớt như vừa nãy. Vết máu ở khóe môi cũng đã được Cố Tử Yên lau sạch. Nàng nằm trong lòng Cố Tử Yên, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hoàng thượng bước vào trong, Cố Tử Yên quên cả hành lễ. Nhỏ lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, Châu muội muội bị làm sao thế?"
"Trúng Hoại Độc." Hắn đáp.
Trúng độc ư? Đôi mày Cố Tử Yêu khẽ chau lại. Quả nhiên nhỏ đoán không sai, sức khỏe Châu Ân Hoan suy giảm đột ngột như thế chắc chắn phải có thứ gì đó tác động vào. Nàng cũng từng nghĩ đến vấn đề này vì thế cho người kiểm tra trên dưới Thiều Hoa Hiên. Song, lại không phát giác được độc hạ ở đâu.
"Hoàng thượng, loại độc này có thể giải chứ?"
Hắn lắc đầu, "Tạm thời chưa có, trẫm đang triệu Hứa Bách An quay về đây. Trước khi Hứa Bách An đến, Hoan Hoan sẽ ở Dưỡng Tâm Điện của trẫm."
Cố Tử Yên không phản đối, nhỏ còn đồng tình với Bắc Hải. Bởi, mặc dù trong lòng nhỏ rất muốn Châu Ân Hoan ở đây. Một tay Cố Tử Yên có thể chăm sóc nàng chu đáo. Nhưng nhỏ biết ở chốn hậu cung này, không nơi nào an toàn bằng Dưỡng Tâm Điện - nơi ở của Hoàng đế. Không một kẻ nào dám tiếp tục ra tay với Châu Ân Hoan khi nàng ở bên cạnh Hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng chẳng đợi Cố Tử Yên đồng ý hay không. Hắn nhẹ nhàng bế nàng từ tay Cố Tử Yên, động tác rất nhẹ dường như sợ làm tổn thương cơ thể yếu ớt của nàng. Hắn sải bước bế Châu Ân Hoan đi.
Cố Tử Yên bần thần nhìn theo, độc dược không thể giải được. Người hại Châu Ân Hoan ra nông nỗi này chỉ có một, người hận nàng tận xương máu. Người muốn có được Hoàng thượng nhất. Kẻ không biết giới hạn ở đâu. Ả đàn bà ở Dương Vương Phủ.
__________
Châu Ân Hoan khó khăn nâng mí mắt, cả người quay cuồng choáng váng. Hai mắt vừa mở đã hoa lên. Nàng yếu ớt đưa mắt nhìn một vòng. Đây không phải là Thiều Hoa Hiên.
Nàng đang ở đâu?
"Hoan Hoan, nàng tỉnh rồi."
Chất giọng quen thuộc vang lên nhuốm đầy sự vui mừng.
Châu Ân Hoan nghiêng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói vừa vang lên kia.
Hoàng thượng ngồi bên giường nàng, tay nắm chặt tay, trong đáy mắt ánh lên tia vui mừng rõ rệt. Nàng ít khi thấy hắn vui mừng như thế. Giọng nàng yếu ớt thều thào.
"A Hải... đây là đâu?"
"Đây là Dưỡng Tâm Điện của ta."
Dưỡng Tâm Điện chẳng phải là nơi Hoàng đế nghỉ ngơi ư? Người có thân phận chưa chắc đã vào được, đừng nói tới một tú nữ bình thường như Châu Ân Hoan. Vậy mà bây giờ nàng lại ở đây, dưới lưng là long sàn.
"Trong người nàng thế nào rồi, có đau ở đâu không?" Hoàng thượng nhẹ giọng, hắn ân cần hỏi.
Cả người Châu Ân Hoan như bị trút cạn sức lực, nếu nói đau thì chỗ nào cũng đau, lục phủ ngũ tạng nóng ran nhưng có mồi lửa thiêu đốt từ bên trong. Cổ họng đau rát, tay chân vô lực.
"Ta... ta bị làm sao thế."
Hoàng thượng đón lấy chén thuốc từ tay cung nữ, hắn khuấy nhẹ chén thuốc nóng hổi, mắt cụp xuống che đi xót xa.
"Nàng chỉ mắc bệnh nhẹ mà thôi, vài hôm nữa sẽ khỏi."
"A Hải."
"Chàng lừa ta."
Động tác của Hoàng thượng khựng lại, hắn không đáp.
"Không phải tự nhiên chàng làm trái phép tắc mang ta đến Dưỡng Tâm Điện. A Hải, chàng đừng giấu ta mà."
Bắc Hải vuốt ve đôi gò má hốc hác tái nhợt, trong đầu không khỏi quặn đau.
Chuyện này quá dễ đoán, dựa vào tình trạng của nàng lúc này và tranh đấu tú nữ vừa qua. Nàng có thể dễ dàng biết rõ bản thân mình bị hạ độc.
Bắc Hải gật đầu. Hoàng thượng biết rõ hắn không thể giấu nàng chuyện này, mang chuyện này đi lừa một đứa trẻ còn không được, huống hồ là Hoan Hoan của hắn.
Dựa vào tình trạng suy nhược trầm trọng của cơ thể nàng bây giờ, nàng biết loại độc nàng mắc phải không tầm thường. Châu Ân Hoan dùng hết sức bình sinh, nhấc cánh tay run rẩy chạm vào bàn tay to lớn của hắn. Nàng ngước đôi mắt đục ngầu đầy mỏi mệt nhìn Bắc Hải.
"A Hải, ta sẽ chết ư?"
Bắc Hải lập tức cau mày, hắn gằn giọng: "Không được nói bậy."
Châu Ân Hoan hít sâu một hơi, "A Hải, chàng nói thật cho ta nghe đi, có phải độc này không giải được không?"
"Nàng nói cái gì thế? Độc này đương nhiên là giải được rồi."
Châu Ân Hoan mỉm cười, nàng biết rõ trong lòng. Nếu Thủy Lạc Quận chúa muốn ra tay với nàng dứt điểm bằng cách chọn hạ độc. Không dễ gì nàng ta chọn một loại độc thường. Phải là loại kịch độc, giày vò nàng chết không xong, sống không yên. Đó mới là tác phong của Quận chúa.
"Ta sẽ..."
"Hoan Hoan!" Bắc Hải cắt ngang lời nàng.
Hắn nâng bàn tay nhỏ bé trơ xương áp lên má mình.
"Nàng không thể chết được, đừng nói linh tinh nữa có được không?"
"Hoan Hoan, ta sợ."
Châu Ân Hoan nuốt chữ chết vào trong, nàng mỉm cười yếu ớt thay lời đồng ý không nhắc đến chuyện sống chết nữa.
Bắc Hải chậm rãi bón cho nàng từng muỗng thuốc đắng nghét mãi đến khi chén thuốc cạn. Châu Ân Hoan không chống lại cơn buồn ngủ ập đến. Nàng thiếp đi nhưng ý thức chưa hoàn toàn chìm sâu. Châu Ân Hoan cảm nhận được ngón tay thon dài trượt trên đôi gò má mình. Động tác nhẹ nhàng nâng niu, vòng tay to lớn choàng qua eo nhỏ. Nàng cảm nhận được hơi ấm sưởi ấm thân thể mình. Bên tai là tiếng gọi khẽ khàng, hắn gọn tên nàng. Gọi rất nhiều lần, mỗi câu mỗi từ đều là xót xa đau đớn vô hạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT