Diệp Thư Từ chớp mắt nhìn Thẩm Tứ.

Giọng nói người đàn ông trầm thấp, chậm rãi vang bên tai cô, đôi mắt Diệp Thư Tứ khẽ mở, nhịp tim chưa từng đập nhanh đến thế.

Diệp Thư Từ chưa kịp phản ứng thì Thẩm Tứ đã cúi đầu, yết hầu lên xuống vài lần rồi ngậm lấy môi cô.

Một trải nghiệm chưa từng có.

Cả người nóng ran.

Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, vô thức muốn quay mặt đi, nhưng cằm lại bị Thẩm Tứ giữ lại, người đàn ông tiến sâu hơn, hôn càng sâu.

Thẩm Tứ nâng mặt cô, hô hấp nặng nề, giọng nói khàn đến kinh người: "Tiểu Từ, nghe lời, phối hợp với anh."

Con ngươi Diệp Thư Từ mở to - người chưa từng thân mật với người khác giới, cô kinh ngạc mở mắt nhìn, mặc cho người đàn ông hành động.

Thẩm Tứ luồn tay vào mái tóc dài của cô, tay còn lại đỡ gáy cô, nhắm mắt trầm luân hôn cô.

Diệp Thư Từ không khỏi hừ nhẹ.

Thẩm Tứ hôn sâu hơn, cúi xuống, chậm rãi mút lấy môi cô, cùng cô quấn quýt, nóng bỏng đến cực điểm, như thể muốn đốt cháy nụ hôn này vào cuộc đời cô.

Diệp Thư Từ rất nhanh đã không thể chịu nổi.

Thẩm Tứ ôm chặt eo cô nàng, càng hôn càng hăng, răng vô tình chạm vào môi cô, lộ ra sự yêu thích và chiếm hữu không thể che giấu.

Không chỉ khuôn mặt Diệp Thư Từ nóng bừng mà cả người cũng vậy, hai chân mềm nhũn, cô dùng hết sức túm lấy áo sơ mi của người đàn ông, miễn cưỡng đứng vững.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Tứ cuối cùng cũng buông cô ra, hô hấp hơi dồn dập, người đàn ông chậm rãi xoa môi cô.

Người đàn ông cụp mắt cười, nhìn hàng mi cô nàng run rẩy sau khi hôn, cười cưng chiều.

"Tiểu Từ, đây là hôn." Thẩm Từ nhắm mắt lại, hôn lên trán cô rất nhẹ nhàng, như đang đối xử với bảo vật trân quý nhất, giọng nói cũng nhẹ nhàng mơ màng: "Sau này nếu muốn hôn, chỉ được tìm bạn trai của em thôi."

"Không được phép nhìn người đàn ông khác, biết không?"

*

Hóa ra hôn môi là thế này.

Hóa ra đây là hôn môi.

Đầu óc Diệp Thư Từ mơ màng cả đêm, về đến nhà uống hết một bình nước lạnh, trong lòng vẫn chưa bình tĩnh lại, điên cuồng lắc đầu, dường như cảm thấy mình không còn là chính mình nữa.

Dù có làm gì đi nữa, vẫn luôn nhớ đến nụ hôn đó, nhớ lại khi Thẩm Tứ đặt tay lên cổ cô, hôn cô, vẻ mặt trầm luân thâm tình.

Thực sự vô cùng xấu hổ.

Buổi tối Lộ Giai Ân về nhà cũng nhận ra cô khá kỳ lạ, thử sờ trán cô rồi lẩm bẩm: "Chị Thư Từ, chị không sốt mà, sao mặt lại đỏ như vậy?"

Diệp Thư Từ cắn môi không nói gì.

"Hay em gọi cho luật sư Thẩm nhé, nói bạn trai chị đến xem chị thế nào?"

Dứt lời, Lộ Giai Ân mở điện thoại ra, Diệp Thư Từ hồi thần lại, giật lấy điện thoại của cô ấy, vờ bình tĩnh nói: "Không sao, chị chỉ hơi buồn ngủ, ngủ một lát sẽ ổn thôi. "

Lộ Giai Ân điên cuồng lắc đầu: "Sao em lại cảm thấy chị hơi phấn khích nhỉ, chị xác định ngủ một lát sẽ ổn sao?"

Diệp Thư Từ bình tĩnh gật đầu: "Ừ."

Dứt lời, cô vào phòng ngủ của mình, nhưng nằm một lúc lâu vẫn không thể ngủ được.

Cô đã gần hai mươi bảy tuổi rồi, chẳng phải chỉ vừa mất nụ hôn đầu thôi sao? Sao lại phấn khích đến vậy.

Khi còn nhỏ Diệp Thư Từ đã xem không ít phim thần tượng, mỗi lần thấy cảnh nam nữ chính hôn nhau, thật ra cô cũng không có cảm giác gì, luôn cảm thấy những thứ này quá xa vời với mình, cũng không liên quan đến cô.

Lớn hơn một chút, cũng từng tưởng tượng nụ hôn đầu của mình sẽ như thế nào, nhưng thời gian trôi qua, nháy mắt đã đến tuổi bị giục kết hôn.

Sau đó.

Thẩm Tứ hôn cô.

Nghĩ đến đây, hai má Diệp Thư Từ nóng bừng lên, chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng len lỏi vào từng ngóc ngách trên cơ thể, từng lỗ chân lông đang gào thét, vô cùng xấu hổ.

Cô chưa từng nghĩ, mình có thể làm chuyện thân mật với người khác giới như vậy, môi răng của đối phương có thể chuyển động trong khoang miệng mình, dù môi bị mút đến tê dại nhưng cô lại không hề thấy chán ghét, chỉ cảm thấy hồi hộp và ngọt ngào.

Đêm nay, cô mất rất nhiều giấc mơ khác nhau, không có nội dung rõ ràng, nhưng đại khái là - cô hôn môi với Thẩm Tứ.

Sáng hôm sau, chương trình "Neon Night Walk" ghi hình.

Vẫn là chương trình quen thuộc, chị Khủng Long Diệp Thư Từ vẫn rất được coi trọng, cô đã chia sẻ không ít trải nghiệm của mình khi yêu thầm, được những cô gái trên mạng đồng cảm.

Người dẫn chương trình mỉm cười hỏi: "Tôi cảm thấy khí chất của chị Khủng Long đã thay đổi một chút, không biết gần đây có chuyện gì vui không nhỉ?"

Diệp Thư Từ đột nhiên cong môi, không ngờ có thể nhìn ra việc này, thực sự khiến người ta bất ngờ.

"Đúng vậy, tôi đang yêu." Diệp Thư Từ đang đội mũ khủng long cười nói: "Chuyện xảy ra cách đây không lâu."

Người dẫn chương trình khoa trương che miệng: "Là chàng trai mà bạn yêu thầm trước đây hay là người mới quen?"

Diệp Thư Từ do dự vài giây, nhưng vẫn nói thật: "Là chàng trai mà tôi thầm yêu nhiều năm."

"Thật ra tôi chưa từng nghĩ mình có thể ở bên anh ấy nhưng khi chúng tôi gặp lại rồi yêu nhau, có lẽ đây là sự may mắn mà chương trình này đã mang đến cho tôi, tôi rất hạnh phúc, cũng muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với những cô gái khác."

"Tôi muốn nói với mọi người rằng chỉ cần bạn kiên trì, dũng cảm và không bao giờ bỏ cuộc, ánh trăng xa xôi cuối cùng sẽ cam tình cam nguyện rơi vào lòng bàn tay bạn."

Giọng Diệp Thư Từ nhẹ nhàng, dễ nghe, cảm giác như những giai điệu vậy.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Nhiều cô gái dưới khán đài cũng từng yêu thầm như thế, rơi nước mắt, mọi người đều ngưỡng mộ chị Khủng Long, hy vọng mình cũng may mắn như thế, có thể theo đuổi ánh trăng của bản thân.

Thời điểm ra khỏi phòng thu đã mười hai giờ, Diệp Thư Từ nhìn điện thoại, Thẩm Tứ đã gửi đến không ít tin nhắn.

Diệp Thư Từ vội vàng trả lời: [ Vừa rồi đang bận việc. ]

Diệp Thư Từ: [ Vừa ra ngoài, chuẩn bị ăn cơm. ]

Diệp Thư Từ: [ Có chuyện gì sao? ]

Gửi xong câu này, Diệp Thư Từ lại cảm thấy không ổn, vừa rồi cô vẫn đang trong trạng thái làm việc, tâm trí vẫn chưa trở lại.

Hình như nói chuyện với bạn trai thế này không đúng lắm.

Thẩm Tứ lập tức gọi tới, Diệp Thư Từ vừa đi về phía căn tin vừa nhấn nút nhận.

Cách tầng điện thoại, giọng nói vốn dễ nghe của người đàn ông càng trở lưu luyến ái muội, giọng nói trầm thấp: "Đương nhiên là có việc rồi."

Thẩm Tứ đang trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.

Diệp Thư Từ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.

Người đàn ông khẽ cười không rõ ý tứ, giọng nói chậm rãi như một cái móc câu nhỏ: "Anh nhớ Tiểu Từ nhà mình, đây chẳng phải là chuyện quan trọng nhất sao?"

Trái tim Diệp Thư Từ bị trêu chọc đến mức đập thình thịch: "Được rồi, Thẩm tứ, thật ra chúng ta gặp nhau cũng khá thường xuyên mà."

Cơ bản, chỉ cần cô không tăng ca hai người sẽ gặp nhau.

Thẩm Tứ: "Vẫn không thấy đủ."

"Tiểu Từ." Dừng một chút, người đàn ông lại hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì?"

"Để em suy nghĩ một chút, rồi nhắn qua WeChat cho anh nhé." Diệp Thư Từ cười nói: "Nếu không có gì đặc biệt muốn ăn, thì chúng ta về nhà nấu ăn."

Chỉ cần ở bên người mình thích, cũng bằng lòng ăn mì gói.

Hôm nay căn tin vẫn không có món ngon, vẫn là những món bình thường nhất, một chút đa dạng cũng không có, nhân viên luôn phàn nàn, cho dù là đồ ăn miễn phí cũng không thể có lệ như vậy.

Diệp Thư Từ gọi một phần cà chua xào trứng và một phần măng xào, là một bữa ăn rất tốt cho sức khỏe, chỉ có thể chắc bụng chứ đầu lưỡi căn bản không thể thưởng thức được mùi vị.

Cô mở khung chat ra, gõ chữ: [ Buổi tối căn tin ở công ty luật của anh có mở cửa không? ]

Vài giây sau, Thẩm Tứ gửi tin nhắn thoại đến, giọng nói trong trẻo dễ nghe của người đàn ông chậm rãi truyền đến từ loa, mê hoặc lòng người.

"Được, hôm nay anh tan làm sớm đến đón em, gặp em ở cửa đài truyền hình nhé."

Diệp Thư Từ cong môi đáp "Ừ".

*

"Tôi nói này, đại luật sư Thẩm nhà mình, gần đây tần suất cậu về sớm có hơi nhiều rồi nhỉ?", Chu Ích Lăng ngồi trên ghế, lông mày cau lại.

Rốt cuộc Thẩm Tứ cũng là luật sư quyền lực nhất trong công ty luật, có thể nói nếu không có anh thì công ty cũng không thể hoạt động.

Thẩm Tứ bắt chéo chân, dáng ngồi thong thả, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ: "Không sao."

"Sao lại không sao." Chu Ích Lăng tức giận nói: "Hôm nay cậu lại về sớm đúng không?"

Thẩm Từ yên lặng nhìn Chu Ích Lăng, yết hầu lên xuống, thong thả ung dung nói: "Sao là sao, dù sao tôi cũng là người yêu vợ nhất."

"Cậu cậu cậu..."

Thẩm Tứ đứng dậy, người đàn ông mặc tây trang đi giày da nhấc đôi chân dài bước ra ngoài, cười như không cười nói: "Yên tâm, nhiệm vụ của tôi đã xong."

"Về phần của luật sư Chu, phải tự mình làm rồi."

Nhìn bóng lưng tuấn tú của người đàn ông, Chu Ích Lăng chỉ có thể thở dài.

Công việc chất thành núi, Thẩm Tứ vẫn có thể tranh thủ thời gian để hoàn thành, chắc hẳn đêm khuya phải vất vả rất nhiều, cũng chưa thấy anh chăm chỉ như vậy khi học đại học.

Người đàn ông điềm tĩnh và lý trí đến thế, gặp được chữ "yêu" cũng phải đầu hàng thôi.

Diệp Thư Từ tan làm, vừa ra khỏi đài truyền hình đã thấy chiếc xe Cayenne quen thuộc và dáng người thẳng tắp của người đàn ông.

Đã đến công ty luật nhiều lần, Diệp Thư Từ đã không còn lo lắng như ban đầu, nhưng cô lại thấy hơi kỳ lạ.

Trương Tiểu Xuyên là người nhiều chuyện như vậy, sao lại không hỏi cô về quan hệ với Thẩm Tứ?

Diệp Thư Từ tạm thời vẫn chưa có ý định nói cho Đường Tiếu về việc mình yêu đương, cô vẫn chưa thể quá thân thiết với Đường Tiếu, không thể như những cô gái khác, gặp chuyện vui sẽ nghĩ đến việc chia sẻ cho mẹ trước.

Sau này có cơ hội rồi nói.

Có vẻ như Trương Tiểu Xuyên quá bận, chuyện cô hẹn hò với Thẩm Tứ vẫn chưa đến tai cậu ta.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Bất tri bất giác xe đã đến công ty luật, Thẩm Tứ cúi người tháo dây an toàn cho cô, mím môi dưới, ánh mắt mang theo ý cười nhạt.

"Nghĩ gì đâu."

Dây an toàn đã tháo ra, Diệp Thư Từ đang định đẩy cửa xuống xe, không ngờ một đôi tay kéo cô vào một cái ôm ấm áp.

Thẩm Tứ tựa cằm lên vai cô, người đàn ông vươn tay vuốt mái tóc của cô, nụ cười mang theo vài phần cưng chiều.

Cứ vậy hai phút, hơi thở ái muội vô hạn lan rộng.

Thẩm Tứ ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, vươn ngón tay thon giữ lấy cằm cô, người đàn ông muốn cúi người hôn xuống -

Diệp Thư Từ đẩy anh ra: "Em thấy bên ngoài có người, không được đâu."

Dù sao đây cũng là bãi đỗ xe ngầm, tình cờ đang là giờ tan làm, chắc chắn có người đến người đi, sẽ gặp phải người quen ở công ty luật.

Hơn nữa, nhớ đến cảm giác hôn nhau ngày đó, tim cứ đập mãi, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thực sự quá xấu hổ.

Thẩm Tứ mỉm cười không rõ ý vị, hơi nhướng mày, đột nhiên lấy điện thoại ra, nghiêm túc nói: "Bạn cùng bàn nhỏ, em thế này anh phải gọi 110 thôi."

Diệp Thư Từ chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao?"

Thẩm Tứ mím môi, giọng nói chậm rãi vang lên: "Bạn gái của anh không cho anh hôn, không thể không để cảnh sát hướng dẫn cho em nhỉ?"

29/10/2023 - 2340 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play