Thẩm Tứ dẫn cô vào phòng làm việc, người đàn ông mở ngăn kéo tìm kiếm gì đó.
Đồ đạc của anh được sắp xếp rất gọn gàng, đặt trong một chiếc hộp đựng đồ sáu ô vuông, Thẩm Tứ lấy một tuýp thuốc bôi trị bỏng, lúc này Diệp Thứ Từ mới nhận ra người đàn ông này muốn làm gì.
"Vừa rồi đã rửa tay rồi, em không sao." Cô cảm thấy mình không quá yếu đuối, vết thương nhỏ này cũng chẳng là gì.
Nhưng Thẩm Tứ rất kiên quyết, giọng điệu chắc chắn: "Tiểu Từ, nghe lời, ngồi xuống đi."
Lông mi Diệp Thư Từ run rẩy, dứt khoát ngồi xuống.
Thẩm Tứ cau mày, nhẹ nhàng giúp cô bôi thuốc, một lát đã bôi xong.
Tầm mắt Diệp Thư Từ hoàn toàn dán chặt vào người đàn ông đang nghiêm túc giúp cô bôi thuốc.
Vẻ mặt Thẩm Tứ rất nghiêm túc, môi mỏng mím chặt, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như đang chạm vào báu vật quý giá nhất, cô ngước mắt lên, vừa lúc người đàn ông rũ mắt, tầm mắt hai người chạm nhau, mùi hương nhẹ nhàng trên người Thẩm Tứ bay vào mũi cô.
Trong nháy mắt, thời gian dường như đã dừng lại.
"Có đau không?"
Trước đó toàn bộ sự chú ý của Diệp Thư Từ đều đặt lên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tứ, khi câu hỏi được đặt ra, cô mới nhận ra thuốc mỡ này quả thật khiến cô hơi đau, cơ thể cô khẽ run lên, giọng nói cũng trầm xuống: "Hơi đau."
Dù nói thế, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã nhăn lại, lông mày Thẩm Tứ càng nhíu sâu hơn, nhẹ nhàng chuyển động, nhưng cơn đau dường như đang khoan vào trái tim cô.
Cũng may sau khi bôi thuốc, Thẩm Tứ nhanh chóng lấy băng gạc và băng y tế ra giúp cô băng lại.
Dán cho thật đẹp, nhưng khi thuốc mỡ thấm vào da, cơn đau chỉ tăng chứ không giảm.
Thẩm Tứ vuốt mái tóc dài của cô, cúi người thổi vào chỗ bị thương của cô, luồng khí nóng thổi đến, mang lại chút ấm áp và ẩm ướt cho vùng dán băng gạc.
Vẻ mặt người đàn ông hiện lên chút dịu dàng: "Thổi sẽ không đau nữa."
Lông mi Diệp Thư Từ bỗng nhiên run lên.
Cô nhớ khi còn rất nhỏ, cũng từng bị bỏng nước sôi vì nghịch nước. Bà nội đã ôm cô vào lòng, vừa thổi vừa bôi thuốc cho cô.
Mà hiện giờ, cũng có người cho cô sự dịu dàng như thế.
Nơi mềm mại nhất trong trái tim Diệp Thư Từ đột nhiên sụp đổ, là bức tường dịu dàng.
Cô nói: "Cảm ơn anh."
"Khách sáo vậy sao?" Giọng Thẩm Từ hơi khàn: "Anh nên chăm sóc cho bạn gái mình mà."
Xử lý miệng vết thương xong, Thẩm Tứ cất thuốc mỡ đi, Diệp Thư Từ vô tình phát hiện trong ngăn kéo của người đàn ông có không ít kem dưỡng da tay, bao bì đủ các loại trái cây và động vật, màu sắc sặc sỡ, rất nữ tính.
Chắc không phải con gái cho đúng không? Cô thấy lòng mình lạnh lẽo.
Đương nhiên Diệp Thư Từ biết Thẩm Tứ chưa từng yêu đương, nhưng người ưu tú như anh, xung quanh luôn có người theo đuổi, cô biết rõ nhất.
Chẳng lẽ Thẩm Tứ giữ quà của những người từng theo đuổi anh?
Một khi nghĩ đã đến, sẽ nghĩ mãi về chuyện đó, lòng Diệp Thư Từ chua chát, như nuốt phải một quả chanh, tâm trạng không tốt đến quá nhanh khiến bản thân Diệp Thư Từ không thể nào phản ứng.
"Ở chỗ anh có nhiều kem dưỡng da tay quá." Cô lặng lẽ nắm chặt tay, như vô tình hỏi một cách tinh nghịch: "Con gái tặng cho anh sao?"
Dù sao Thẩm Tứ cũng là một người đàn ông trưởng thành, dù có mua kem dưỡng da tay cũng sẽ không mua loại này.
Người đàn ông nghe ra giọng nói cô cứng đờ, ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, chậm rãi nói: "Nếu anh nói phải thì sao?"
Cổ họng Diệp Thư Từ nghẹn lại, kéo mạnh góc áo, giọng điệu khó chịu: "Đương nhiên là quyền tự do của anh, em chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Cho dù có tặng cũng là chuyện của quá khứ, cô biết mình không nên để cảm xúc không tốt lan rộng, nhưng vẫn thấy rất buồn.
Người đàn ông im lặng thu hết biểu cảm của cô vào đáy mắt.
Nụ cười của Thẩm Tứ giãn ra, vươn tay chạm vào mặt cô, nhàn nhã nói: "Nhìn Tiểu Từ nhà mình cứng đờ lại này, người khác không biết còn tưởng anh bắt nạt em đấy."
Diệp Thư Từ mím môi đỏ, không nói gì.
Dừng một chút, người đàn ông nhướng mày, lại bình tĩnh nói tiếp: "Là công ty luật mua, phúc lợi cho nhân viên."
Ra là vậy.
Diệp Thư Từ bỗng nhiên mỉm cười.
Cũng vào lúc này, cô mới nhận ra trái tim lạnh lẽo của mình đang dần hồi phục, cũng sẽ thấp thỏm vì người mình thích, nhưng cũng sẽ vui vẻ vì người ấy.
Yêu một người luôn có ma lực như thế, chỉ có Thẩm Tứ mới đem lại cho cô cảm giác như vậy.
Nhìn cô gái đối diện vui vẻ ra mặt, Thẩm Tứ cũng mỉm cười từ tận đáy lòng.
Một lúc sau, Chu Ích Lăng cũng đi vào, chủ động chào hỏi: "Cô Diệp, xin chào, xin chào."
"Luật sư Chu, đã lâu không gặp." Diệp Thư Từ cong môi cười.
Chào hỏi xong, Chu Ích Lăng lười biếng đánh giá Thẩm Tứ, cười nhàn nhã nói: "Ai da, đại luật sư Thẩm cậu cũng to gan thật, trực tiếp mang người vào công ty."
Thẩm Tứ khoanh tay, chậm rãi cười: "Quên mất lúc trước ai đó đã dẫn vợ đến công ty luật cả ngày, nhưng một câu tôi cũng chưa nói."
Chu Ích Lăng gãi đầu, vẻ mặt không nhịn được, lúc trước anh ta làm việc cần mẫn, vì để thể hiện năng lực làm việc xuất sắc của mình.
"Khụ khụ." Chu Y Linh nói: "Chuyện đã lâu rồi, cậu cũng biết mà, tôi già rồi, nhanh quên."
Thẩm Tứ cau mày, cười nói: "Ừ, đã lâu rồi nhỉ."
Người đàn ông nhướng mày.
Chu Ích Lăng yên lặng đợi Thẩm Tứ nói tiếp, không ngờ người đàn ông lại cười hừ một tiếng, thuận tay ôm Diệp Thư Từ vào lòng: "Chẳng mấy chốc, tôi cũng có vợ rồi."
Mặt Diệp Thư Từ lập tức đỏ bừng.
Diệp Thư Từ tuổi 17 18 đã vô số lần tưởng tượng khi Thẩm Tứ yêu đương, cũng từng nghĩ đến tương lai anh sẽ thích kiểu con gái như thế nào.
Nhưng cô không ngờ, Thẩm Tứ lại như vậy!
Nhìn thế này có giống người chưa từng yêu không chứ?
Diệp Thư Từ ngồi trong văn phòng nghịch điện thoại một lúc, đợi Thẩm Tứ làm xong việc, sẽ dẫn cô đến căn tin ăn cơm.
Sau bữa ăn lần trước, Diệp Thư Từ rất thích thức ăn ở công ty luật, về đến nhà cô cũng không cần tự mình nấu ăn.
Chu ích Lăng thi thoảng lại nói vài câu với Diệp Thư Từ.
"Em gái, tên gia hỏa Thẩm Tứ này cũng có thể nói lời ngon tiếng ngọt sao?"
"Có thể kể với người quần chúng ăn dưa như anh chuyện yêu đương của bọn em không?"
"Anh rất tò mò, đại luật sư Thẩm đã tỏ tình như thế nào, ngày chính thức quen nhau đã nói gì?"
Câu hỏi tiếp theo càng xấu hổ hơn câu trước, Diệp Thư Từ đành phải dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Thẩm Tứ, người đàn ông đặt bút xuống, thẳng lưng, ánh mắt không hề để ý nhìn Chu Ích Lăng: "Lão Chu, đừng làm khó dễ bạn gái tôi."
Chu Ích Lăng hừ lạnh nói: "Nếu cậu nói cho tôi biết tất cả, tôi cần phải hỏi người khác sao?"
"Không thể hỏi chuyện đó." Giọng Thẩm Tứ trầm thấp dịu dàng: "Bạn gái tôi chỉ có trách nhiệm với tôi."
Ẩn ý là Diệp Thư Từ không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của Chu ích Lăng.
Diệp Thư Từ cong môi, tiếp tục nghịch điện thoại di động, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn.
Cô vẫn chưa nói việc mình đã hẹn hò với Khương Hiểu.
Hôm qua thực sự quá kích động, kích động đến mức không ngủ được, không nhớ nổi việc nên nói cho bạn thân biết, Diệp Thư Từ vội vàng mở WeChat, nói việc này với Khương Hiểu.
Khương Hiểu: [ Chúc mừng Tiểu Từ đã đạt được điều mình mong muốn!!! ]
Khương Hiểu: [ Mình rất thích kịch bản thiếu nữ yêu thầm thành thật!! Không ngờ Tiểu Từ nhà mình lại có được kịch bản này, ước mơ của bao nhiêu thiếu nữ đấy huhuhu, thời niên thiếu không thể ở bên nhau, thì bắt đầu yêu nhau ở tuổi đôi mươi. ]
Diệp Thư Từ: [ Chuyện đã xảy ra tối qua, mình kích động quá nên quên nhắn tin, Hiểu Hiểu cậu đừng giận nhé. ]
Khương Hiểu: [ Mình làm gì nhiều chuyện đến thế!!! ]
Khương Hiểu: [ Thẩm Tứ có biết trước đây cậu yêu thầm cậu ấy không? ]
Diệp Thư Từ: [ Nhất định là không biết. ]
Chuyện cô yêu thầm giấu khá kĩ, Thẩm Tứ không thể biết được, tạm thời cô cũng không muốn nói quá nhiều.
Khương Hiểu: [ Vậy các cậu đã hôn chưa?? ]
Diệp Thư Từ sửng sốt vài giây.
Hình như các cặp đôi quen nhau nhất định phải hôn môi nhỉ?? Hôm qua bọn họ không hôn nhau, mặc dù Thẩm Tứ có bày tỏ ý định nhưng vẫn chưa làm gì cả.
Hôm nay lại gặp nhau, nhưng cũng không hôn.
Mặc dù thật sự cũng không có cơ hội.
Diệp Thư Từ chớp mắt, đại não như ngưng trệ.
Khương Hiểu: [ Thấy xấu hổ sao?! ]
Khương Hiểu: [ Đừng nói với mình là hai người đã ngủ chung rồi nhé, huhuhu. ]
Diệp Thư Từ vội vàng gõ chữ: [ Không, vẫn chưa hôn...]
Diệp Thư Từ: [ Hiện giờ đang yêu đương rất trong sáng... ]
Khương Hiểu: [Không bình thường đâu, những lần yêu đương trước đây của mình, ngày đầu tiên đã hôn nhau rồi, sao cậu không chủ động một chút? ]
Cô chủ động sao...
Diệp Thư Từ nghĩ đến hình ảnh đó, vẫn nên thôi đi, lớn thế này rồi mà vẫn chưa từng tiếp xúc với người khác giới như vậy.
Dứt lời, cô mở công cụ tìm kiếm ra - Điều gì sẽ xảy ra khi bắt đầu yêu đương nhưng lại không hôn nhau?
Câu trả lời thứ nhất: Rất đơn giản, đối phương không có hứng thú với bạn, có thể là bị ép ở bên nhau.
Ah, chuyện này đương nhiên không có khả năng.
Câu trả lời thứ hai: Đối phương là gay, không có phản ứng sinh lý với phụ nữ.
Chuyện này càng buồn cười hơn, Thẩm Tứ sao có thể là gay, dù sao bọn họ là bạn cùng lớp, hiểu rõ về nhau, nhưng phản ứng sinh lý này cô cũng không hiểu lắm.
Câu trả lời thứ ba: Đàn ông không hôn bạn chính là không yêu bạn, mong chủ tus đừng ôm tâm lý may mắn nữa, kịp thời ngăn chặn tổn thương.
Diệp Thư Từ mím môi, không xem nữa.
"Cô đây là..."
Là một giọng nam rất trong trẻo, tràn đầy năng lượng.
Đứng trước mặt Diệp Thư Từ là một chàng trai trẻ mặc tây trang chỉnh tề, cũng trạc tuổi cô, diện mạo cũng ngay thẳng, khuyết điểm là có một đôi lông mày hơi nhướng lên, nhìn hơi vui vẻ.
Diệp Thư Từ đang định giới thiệu bản thân thì bị Chu Ích Lăng nhàn rỗi đến mức gần như sắp mốc meo giành trước: "Đây là cô Diệp, một phóng viên ưu tú của chương trình "Hội đàm dân sinh"."
Vẻ mặt thanh niên hiện lên vẻ tán dương, nụ cười trên môi càng đậm: "Cô Diệp, cô đến đây có việc sao?"
Diệp Thư Từ gật đầu, cô có thể cảm nhận được sự nhiệt tình quá mức của đối phương, nhưng lại không hiểu tại sao.
Thanh niên lại nói: "Cô Diệp, có tiện thêm WeChat không?"
"Không tiện." Thẩm Tứ kéo cổ áo, đóng laptop lại, ánh mắt không thân thiện lướt qua, ánh mắt tối sầm: "Tiểu Từ là bạn gái tôi."
Thẩm Tứ vừa nói lời này, Diệp Thư Từ mới hiểu vừa rồi cậu thanh niên có ý gì.
Chủ yếu cô cho rằng mọi người trong công ty luật đều biết cô là bạn gái của Thẩm Tứ, nhưng không ngờ lại bị tiếp cận ở đây.
"A, xin lỗi luật sư Thẩm, tôi sai rồi!!" Thanh niên liên tục khom lưng vài lần, tuyệt vọng chạy ra ngoài.
Chu Ích Lăng trêu chọc nhìn Thẩm Tứ: "Nhìn cậu xem, Thẩm Tứ, như chưa từng yêu đương lần nào ấy nhỉ, chẳng phải người ta chỉ muốn xin phương thức liên lạc thôi sao? Cần gì phải làm quá lên như thế."
Thẩm Tứ bình tĩnh nhìn anh ta, đương nhiên nói: "Vốn dĩ chưa từng yêu đương, kinh nghiệm không bằng luật sư Chu nhà mình."
Chu Ích Lăng vươn tay, cố gắng che miệng mình lại: "Ngàn vạn lần đừng nói chuyện này trước mặt vợ tôi, nếu không công ty luật của chúng ta sẽ mất đi một nhân tài đấy."
Thẩm Tứ kéo môi dưới, chậm rãi nói: "Vừa rồi rõ ràng cậu nhìn ra người ta có ý gì, nhưng lại không giới thiệu Tiểu Từ là bạn gái của tôi."
Âm cuối của người đàn ông hơi cao: "Cố ý đúng không?"
"Tôi giúp cậu phân tích vụ án nhé?" Mục đích thất bại, Chu Ích Lăng vẫn bày ra vẻ mặt vô tội.
"Tôi đã làm rồi." Thẩm Tứ ném một xấp văn kiện qua, giọng điệu vô tình như quét lá rụng, anh nhìn Diệp Thư Từ, đột nhiên mỉm cười: "Bây giờ tôi và bạn gái đi ăn cơm."
*
Ngày hôm nay, Công ty Luật Thẩm Châu có thể nói là náo nhiệt như Tết, dù là nam nhân viên hay nữ nhân viên, gặp mặt hay nhắn tin, đều thảo luận chuyện tình cảm của Thẩm Tứ.
[ Luật sư Thẩm thật sự đang yêu đương!! ]
[ Trời ơi! Con gái nhà ai mà dũng cảm vậy, có thể hái được bông hoa này. ]
[ Là một cô gái rất xinh đẹp, hôm nay đã đến công ty luật, dáng cao, da thì trắng, rất có khí chất. ]
[ Huhuhu, hâm mộ cô gái này quá đi, chắc kiếp trước đã cứu cả hệ ngân hà, luật sư Thẩm lạnh lùng như vậy, độc thân mấy năm nay, nhất định sẽ rất cưng chiều cô gái này nhỉ. ]
[ Chuyện này còn phải nói sao? Hôm nay tôi thấy bọn họ cùng nhau đến căn tin, Luật sư Thẩm dặn dò bạn gái chú ý bậc thang, tôi thấy nếu ít người thì Luật sư Thẩm còn trực tiếp cong lưng cõng bạn gái luôn đấy. ]
[ Đm, tuyệt quá đi!! Có ảnh chụp không? Tôi muốn xem cô gái mà luật sư Thẩm thích trông như thế nào. ]
[ Không có ảnh, luật sư Thẩm rất yêu bạn gái mình, chúng ta không được phép chụp lén. ]
Trương Tiểu xuyên được cử đi giảng luật pháp, không quay về công ty luật, thừa dịp đi vệ sinh xem tin nhắn trong nhóm một lúc, thì nghe được một tin nóng hổi như vậy.
Một khi tinh thần ngồi lê đôi mách của đàn ông trỗi dậy, hoàn toàn không thua kém phụ nữ, cậu ta tìm khắp nơi để xin ảnh bạn gái của luật sư Thẩm, nhưng không ai có.
Chỉ có một người tốt bụng miêu tả ngoại hình của cô bạn gái.
Trương Tiểu Xuyên nghe xong: Ồ? Không hiểu sao lại thấy hơi quen mắt?
*
Thẩm Tứ dẫn Diệp Thư Từ đến căn tin, gọi lại các món đã ăn lần trước, Diệp Thư Từ ăn rất ngon miệng, đặc biệt là bánh burrito, cực kỳ ngon.
Chỉ là ánh mắt Thẩm Tứ thi thoảng lại dán chặt vào mặt cô.
"Anh lại nhìn em nữa rồi." Cô hơi xấu hổ.
Làn da Diệp Thư Từ trắng trẻo như được rưới một lớp sữa, không chút tì vết, loại kem nền trắng nhất trên thị trường cũng không trắng bằng da mộc của cô, vì cô ít khi trang điểm mà chỉ dùng một thỏi son đơn giản.
"Tiểu Từ nhà mình khi ăn rất đáng yêu." Thẩm Tứ cười nhẹ, lộ ra chút cưng chiều.
Diệp Thư Từ mang bao tay, đang ăn một chiếc bánh burrito thịt vụn với sốt Bắc Kinh, điện thoại đột nhiên sáng lên.
Được Thẩm Tứ khen, cô hơi ngượng ngùng, dứt khoát chuyển chủ đề: "Thẩm Tứ, anh nhìn giúp em ai gửi tin nhắn vậy."
Thời điểm Thẩm Tứ bấm điện thoại, Diệp Thư Từ liền hối hận.
Rất hối hận.
Cô thực sự muốn véo mình nhưng đã muộn.
Lịch sử tìm kiếm vừa rồi vẫn chưa xóa, mở điện thoại ra chính là giao diện kia - Điều gì sẽ xảy ra khi bắt đầu yêu đương nhưng lại không hôn nhau?
Diệp Thư Từ nhắm mắt.
Thẩm Tứ thấy rõ giao diện, môi mỏng chậm rãi cong lên, rất nể mặt mà không đọc ra tiếng.
Khuôn mặt cấm dục của người đàn ông hiện lên nụ cười nhạt, nhướng mày, bỗng nhiên cười nói: "Tiểu Từ, em có thể trực tiếp tìm bạn trai của mình."
29/09/2023 - 3069 từ
Tặng mn 1c nữa làm quà trung thu nhé 🫰🏻chúc mn trung thu vv:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT