Diệp Thư Từ buồn bã cười: "Không còn ngồi cùng bàn nữa rồi."

Thẩm Tứ cũng sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh liền cười nhạt, hơi ngượng ngùng: "Tôi quên mất."

Cậu luôn cảm thấy khoảng thời gian này thực sự trôi qua rất nhanh, dường như đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng lại cảm thấy như mình chưa làm được gì cả.

Nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, chẳng hạn như việc thầy Trần sống chết cũng không đồng ý với mong muốn của cậu.

Thẩm Tứ không có gì để nói với Trần Thanh Nhuận.

Bọn họ chắc là bạn ngồi cùng bàn xấu hổ nhất trong lớp.

Diệp Thư Từ nhẹ giọng nói: "Có phải cậu chưa ăn cơm không?"

Thẩm Tứ nhướng mày, lúc này mới để ý, Diệp Thư Từ đang cầm một hộp cơm trên tay.

Thiếu niên kinh ngạc: "Cậu ăn chưa?"

Diệp Thư Từ mím môi, vừa muốn nói mình đã ăn rồi, nhưng không nghĩ, bụng không nhịn được kêu "Rột" một tiếng, âm thanh ngắn ngủi khiến cô xấu hổ.

Thẩm Tứ cong môi, trực tiếp đứng lên, trong mắt mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, khẽ cười một tiếng: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm."

Diệp Thư Từ nhìn hộp cơm trong tay, cô mua phần cho một người, quả thực không đủ cho hai người ăn, hơn nữa cô cũng muốn ở lại với Thẩm Tứ một lát, vậy cứ ra ngoài ăn đi.

Cô nhắm mắt bước theo sau thiếu niên, không hiểu sao trái tim lại thắt lại, Diệp Thư Từ đút tay vào túi, chốc lát, cảm thấy lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

Rõ ràng trước đây bọn họ đã thân thiết như vậy, khi cô một mình đối mặt với cậu, sự căng thẳng tiêu tán đi rất nhiều, khoảng thời gian này không tiếp xúc nhiều với nhau, dường như đã trở lại trạng thái ban đầu.

Cô bất lực thở dài.

Bảy tám giờ tối là thời điểm thành phố náo nhiệt nhất, bên trong và ngoài bệnh viện như hai thế giới khác nhau, xe cộ qua lại tấp nập, đèn neon nhấp nháy, những tòa nhà bê tông mọc lên như quái vật ẩn nấp trong bóng đêm.

Ngoài bệnh viện có không ít tiệm bán đồ ăn thức uống, ánh đèn ấm áp, có hương vị gia đình.

Thẩm Tứ dừng lại cạnh một tiệm mì tương đen, hỏi cô: "Muốn ăn cái này không?"

Thái dương Diệp Thư Từ nhảy lên, không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng cô luôn cảm thấy dường như Thẩm Tứ nhớ rất nhiều chuyện liên quan đến cô.

Bốn người họ thường ăn cơm cùng nhau, Diệp Thư Từ ăn nhiều mì tương đen nhất, cô thực sự có một tình yêu sâu sắc với các loại mì tương đen.

Diệp Thư Từ lắc đầu, chỉ vào tiệm màn thầu bên cạnh: "Chúng ta ăn màn thầu được không?"

Thẩm Tứ gọi phần ăn cho hai người, Diệp Thư Từ ngồi trước bàn, dáng ngồi ngay thẳng, như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.

Trong tiệm vẫn còn nhiều khách, có vài người đàn ông trung niên đang nói chuyện rất ồn ào, ồn ào đến mức khiến tai Diệp Thư Từ đau, cô ngơ ngác nhìn sang bên kia đường, tiệm mì tương đen rất to và sáng.

"Chẳng phải cậu thích ăn mì tương đen sao?" Không biết từ khi nào Thẩm Tứ đã quay lại chỗ ngồi: "Sao không ăn."

"Màn thầu tốt cho sức khỏe, cháo hạt kê tốt cho dạ dày." Diệp Thư Từ cong môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh, như chứa đầy những vì sao: "Chắc buổi trưa cậu ăn cũng không ngon, muốn cậu ăn chút gì đó tốt cho sức khỏe."

Thẩm Tứ sửng sốt.

Trái tim thiếu niên như được một bàn tay dịu dàng vuốt ve, cuộc cãi vã vào giữa trưa, những lời nói không thành thật và những lời cay nghiệt của người đàn ông trung niên, tất cả đều biến mất.

Lông mi Thẩm Tứ hơi rũ xuống, quai hàm căng chặt thả lỏng một chút, không nói gì.

Một lúc sau, Thẩm Tứ nói: "Diệp Thư Từ, cậu đừng vì người khác mà suy xét mọi chuyện."

Cậu nói lời này rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô, khiến tim cô đập mạnh. Diệp Thư Từ nhìn cậu chàng, trông hơi mệt mỏi, quần áo rộng rãi, nhưng xương quai xanh gợi cảm và bờ vai thẳng tắp thì rất đẹp. Lông mi Diệp Thư Từ run rẩy, nhỏ giọng nói: "Nhưng chỉ cần làm vậy, tôi sẽ vui vẻ."

Vì cậu sẽ vui vẻ, nên tôi cũng vui.

Tất thảy niềm vui của tôi đều từ cậu cả.

Vào lúc đó có một người đàn ông lớn tiếng gọi đồ ăn, thu hút sự chú ý của mọi người, Thẩm Tứ không nghe rõ Diệp Thư Từ nói gì, cũng không hỏi lại.

Màn thầu và cháo hạt kê rất nhanh đã được dọn lên, chủ tiệm tốt bụng cho thêm dưa chua, chỉ là món ăn bình thường nhất, nhưng vì người đối diện là Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

"Sao cậu lại xuất hiện ở đây?"

"Tôi đến thăm bạn thân. " Diệp Thư Từ nói: "Đúng rồi, gần đây ở lớp luyện thi của chúng ta có vài bài thi, cũng không tệ, cần tôi mang đến cho cậu không?"

Thẩm Tứ khẽ cười.

Diệp Thư Từ gần như phản ứng lại: "À, cậu là thiên tài mà, không cần phải học."

Mấy ngày Thẩm Tứ không đến trường, thầy Trần cũng không nói gì, dù sao hiện tại đang là giai đoạn tổng ôn.

Thẩm Tứ ngẩng đầu nhìn cô, nhướng mày, chậm rãi trêu chọc nói: "Ai nói thiên tài không cần học?"

Diệp Thư Từ nhìn thiếu niên anh tuấn, khuôn mặt bất giác ửng đỏ.

"Đúng rồi, Thẩm Tứ, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Do dự một chút, Diệp Thư Từ nhướng mi: "Hôm cậu đến văn phòng thầy Trần, tôi nghe được..."

Diệp Thư Từ vốn định giả vờ không biết, nhưng cô cảm thấy Thẩm Tứ đối xử với cô rất tốt, giả vờ cũng chẳng để làm gì.

Thẩm Tứ suy nghĩ một chút, sau đó nhíu mày: "Cậu nghe được gì?"

Diệp Thư Từ cắn môi: "Mối quan hệ của cậu với Trần Thanh Nhuận."

Thẩm Tứ nhìn cô một cái, lại hỏi: "Những chuyện khác thì sao, cậu cũng nghe hết rồi à?"

— Bao gồm cả việc cậu xin thầy Trần tiếp tục ngồi cùng bàn với cô.

Diệp Thư Từ sửng sốt một chút, gật đầu: "Ừ."

Tôi hôm đó thầy Trần nói với cậu rất nhiều chuyện, quả thật cô cũng nghe được không ít. Dù bây giờ cô không thể nhớ tất cả, nhưng rốt cuộc cô cũng nghe được bí mật lớn nhất.

Thẩm Tứ không nói gì, ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi ửng đỏ.

"Không sao." Cuối cùng cậu nói.

*

Cuối cùng đã có kết quả kiểm tra cuối cùng của Phương Du Nhiên, bác sĩ nói bệnh tình lần này nghiêm trọng, nhưng không để lại ảnh hưởng quá lớn, sau khi điều trị một thời gian, có thể được xuất viện.

Lúc biết tin này, Văn Khiêm không kìm được nước mắt.

Diệp Thư Từ cũng hạnh phúc ôm lấy Phương Du Nhiên, thiếu chút nữa đã hôn thẳng lên mặt cô ấy.

Phương Du Nhiên giả vờ ghét bỏ cô: "Như cậu nói, mình phúc lớn mạng lớn."

Cũng vì chăm sóc Phương Du Nhiên, Diệp Thư Từ đến bệnh viện vài lần, gặp phải Thẩm Tứ hai lần.

Lần đầu, cô tiện tay đưa bài thi cho cậu, thiếu niên cong môi cười: "Cảm ơn."

Lần thứ hai, cô gặp Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận đang cãi nhau.

Diệp Thư Từ không dám đi qua.

Thành thật mà nói, Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận học cùng lớp lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu Diệp Thư Từ nghe thấy bọn họ nói chuyện, nên không nghĩ là cãi nhau.

So với Thẩm Tứ, trong mắt Trần Thanh Nhuận đầy căm hận, vẻ tức giận trên mặt ngày càng rõ, giọng điệu càng thêm nóng nảy hung hãn: "Thẩm Tứ, đây cũng là ba cậu, là người ba nuôi nấng cậu mười tám năm trời, cậu dựa vào đâu đối xử với ông ấy như vậy?"

Thẩm Tứ giễu cợt: "Trần Thanh Nhuận, cậu chỉ là đứa con ngoài giá thú, có tư cách gì nói chuyện này với tôi?"

Tóc thiếu niên rũ xuống trước trán, nụ cười lạnh lùng khiến sườn mặt cậu hơi gai góc.

"Ba cũng nói, tôi là anh của cậu." Trần Thanh Nhuận khoanh tay: "Ông ấy cũng có ý tốt cả thôi, chỉ có hai đứa con là chúng ta, hy vọng chúng ta hòa thuận, còn nói thầy Trần để chúng ta đổi chỗ."

Thẩm Tứ bật cười.

Thẩm Tứ cao hơn Trần Thanh Nhuận một chút, khinh thường nhìn cậu ta, vẻ mặt kiêu ngạo, cậu chàng mím môi, như thể lười để ý đến cậu ta.

"Thẩm Tứ, tôi sinh sớm hơn cậu, mẹ tôi cũng quen ba trước mẹ cậu, nếu cậu nói oan uổng, thì tôi còn oan ức hơn so với cậu, nhưng tôi chưa bao giờ hận cậu."

"Nhưng tôi không hiểu, bà ngoại cậu nhập viện thì cậu đến thăm, ngày nào cũng đến bệnh viện, nhưng sao cậu không chịu bình tĩnh nói chuyện với ba, ông ấy là ba ruột của cậu đấy."

Trần Thanh Nhuận xoa mắt muốn khóc, diễn vở kịch tình thân vô cùng sống động: "Chẳng lẽ ba không đáng thương sao? Ông ấy đến tuổi trung niên rồi, hy vọng gia đình hạnh phúc, nhưng cậu lại muốn lấy đi điều đó."

Thẩm Tứ đột nhiên nhếch môi cười, giọng nói bình tĩnh như gió: "Trần Thanh Nhuận, hung thủ giết chết mẹ tôi là ai, chắc không cần nhiều lời nữa."

Phía sau Thẩm Tứ là cha Thẩm đang mặc đồ bệnh nhân, môi cha Thẩm tái nhợt, tay vịn khung cửa, gần như run rẩy, ông nghiến răng nói: "Thẩm Tứ, mày nhìn xem anh mày ngoan ngoãn thế nào đi!"

Nếu không phải vì sau phẫu thuật, cha Thẩm không còn sức, có lẽ đã dùng tay tát Thẩm Tứ một cái.

Gió từ rất xa thổi đến.

Trần Thanh Nhuận bước đến đỡ cha Thẩm, Thẩm Tứ "chậc" một tiếng, xem bọn họ tiếp tục thể hiện tình phụ tử tốt đẹp.

Dù sao cũng là chuyện gia đình, Diệp Thư Từ không thể tham gia, chứ đừng nói là đứng xem, nhìn cha Thẩm bệnh cũng không nhẹ, nên cũng không làm khó Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ cắn môi, cuối cùng chọn rời đi.

Cho dù cô có đứng trước mặt Thẩm Tứ, cũng không biết nên an ủi thế nào.

Liệu những lời an ủi nhẹ nhàng có thể xoa dịu trái tim của thiếu niên?

Cảnh tượng đêm nay cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Diệp Thư Từ, cuộc đối thoại giữa hai thiếu niên có quá nhiều thông tin, cô phải mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được.

Thật ra mỗi ngày Trần Thanh Nhuận đều đến trường, nhưng đến tiết tự học buổi tối cậu ta sẽ đeo cặp ra về, chẳng qua thành tích của cậu ta cũng tốt, các giáo viên cũng không nói gì.

"Sao lại thế này, hơn một tuần nay Thẩm Tứ không đến trường, Trần Thanh Nhuận cũng không đến." Khương Hiểu nói: "Tiểu Từ, cậu biết chuyện gì xảy ra sao?"

Trực giác của con gái luôn chính xác, Khương Hiểu nói: "Mình luôn cảm thấy giữa Trần Thanh Nhuận và Thẩm Tứ có mối quan hệ khó nói được."

Đương Nhiên Diệp Thư Từ biết.

Sở dĩ Thẩm Tứ không đến trường vì phải chăm sóc bà ngoại, nhưng Trần Thanh Nhuận không đến là để lấy lòng ba Thẩm.

Đúng vậy, lấy lòng.

Diệp Thư Từ biết rõ Trần Thanh Nhuận, cô không thấy một chút dịu dàng thực sự nào trong mắt Trần Thanh Nhuận, mà đều là sự khách sáo giả tạo.

Nhưng Diệp Thư Từ không nói gì, cô chọn giữ bí mật vì Thẩm Tứ.

Đêm nay, Diệp Thư Từ mở cuốn nhật ký đã lâu không viết, viết xuống vài dòng.

2014.3.10

Khẩn cầu thượng đế rủ lòng thương, thương xót cho thiếu niên con yêu —

Bệnh của bà ngoại sẽ sớm được chữa khỏi, cuộc cãi vã với ba sẽ kết thúc.

Hơn nữa, con nguyện ý đánh đổi bản thân mình.

*

Vài ngày sau, đúng như mong muốn của Diệp Thư Từ, Thẩm Tứ cuối cùng cũng bình thường trở lại và đến trường, không biết có liên quan gì đến cuốn nhật ký cô viết hay không.

Cuối tháng 3, diễn ra cuộc thi Vật lý cấp thành phố.

Đây là cuộc thi đầu tiên được tổ chức cấp thành phố, chọn những học sinh giỏi nhất để thi đấu và tìm ra nhân tài thật sự để nhận giải thưởng.

Địa điểm của cuộc thi ở phân hiệu trường ở vùng ngoại thành ở thành phố Tô, cách cơ sở chính khoảng nửa tiếng lái xe.

Để đảm bảo an toàn cho học sinh, nhà trường thống nhất đi xe buýt để đưa đón học sinh dự thi.

Mặc dù trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện xảy ra, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc học của Diệp Thư Từ, nhìn chung cô vẫn tràn đầy tự tin vào bản thân.

Cuộc thi như ngọn núi đè nặng trong lòng, cả đêm cô trằn trọc không ngủ được, đến năm giờ sáng cô dậy ngay, ôn công thức một lúc rồi đến trường sớm.

Trong lớp không có ai, cô chỉ thấy bóng dáng quen thuộc, lẩm bẩm: "Trần Thanh Nhuận?"

Trần Thanh Nhuận đột nhiên quay người lại, động tác có phần mất tự nhiên, thật sự là cậu ta.

Điều kỳ lạ là Trần Thanh Nhuận đang ngồi ở chỗ của Thẩm Tứ, chỗ Thẩm Tứ không có nhiều sách, chỉ có một ly nước và một túi giấy.

"Diệp Thư Từ, cậu tới sớm vậy?"

Diệp Thư Tư không thích cậu ta về việc công lẫn việc tư, nhưng bọn họ học cùng lớp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cô cũng không muốn khiến mối quan hệ quá căng thẳng: "Ừ, hôm qua ngủ không ngon."

Nắng sớm mờ ảo, chim hót líu lo.

Lần đầu Diệp Thư Từ thấy sân trường yên tĩnh và đầy sức sống như vậy, không khỏi thoải mái vươn vai.

"Cậu có tự tin không?" Trần Thanh Nhuận đẩy gọng kính vàng.

"Cũng được, cứ cố gắng thôi." Diệp Thư Từ mỉm cười: "Cậu thì sao?"

Trần Thanh Nhuận nghiêm túc nhìn cô, đột nhiên nói: "Tôi tự tin có thể đánh bại cậu ta."

Không nói rõ là ai, nhưng bọn họ đều biết rõ, là Thẩm Tứ.

Diệp Thư Từ không quá tin, nhưng Trần Thanh Nhuận có vẻ như đã có dự tính trước mọi việc, cô không biết tại sao đột nhiên Trần Thanh Nhuận lại tự tin như vậy.

Diệp Thư Từ không muốn Thẩm Tứ thất bại, cô mấp máy môi, chưa kịp nói gì, Trần Thanh Nhuận đã nghiêm túc hỏi: "Nếu tôi giỏi hơn Thẩm Tứ, cậu sẽ quay lại nhìn tôi sao?"

Trong lòng dâng lên nỗi chán ghét khó hiểu, trước đây cô đã trực tiếp từ chối, tại sao cậu ta vẫn không chịu từ bỏ?

Diệp Thư Từ lười để ý đến, nói vài lời từ chối, cầm lấy cặp sách xuống lầu chờ xe buýt.

Từng phút từng giây trôi qua, các học sinh tham gia cuộc thi cơ bản đều đến đông đủ, nhưng Thẩm Tứ vẫn chưa đến.

Diệp Thư Từ cau mày nhìn đồng hồ, cô rất lo lắng bên Thẩm Tứ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu cậu thật sự không tham gia sẽ đáng tiếc biết nhường nào?

Mặc dù thành tích của cậu tốt đến mức không cần tham gia cuộc thi.

Nhưng cô cũng rất thích nhìn bộ dáng cậu mắng Lư Tân.

Diệp Thư Từ thích cậu vĩnh viễn luôn kiêu ngạo.

Cũng nguyện ý bảo vệ sự kiêu ngạo của cậu.

Giáo viên dẫn đoàn liếc nhìn đồng hồ, sau khi điểm danh xong xác nhận chỉ có Thẩm Tứ không đến, thở dài nói: "Thưa thầy, chúng ta đi thôi."

Ah, thực sự không đến sao? Có trời mới biết, trước kỳ thi, cô muốn gặp thiếu niên ấy đến nhường nào, ánh sáng trong mắt Diệp Thư Từ dần tắt lịm.

"Đợi một chút!" Giọng nói trong trẻo quen thuộc từ ngoài cửa sổ truyền đến, mang theo một tia hư ảo.

Phảng phất như đã băng qua hàng ngàn ngọn núi, vượt biển cả mà đến, cắm rễ trong tim cô trở thành sự tồn tại đặc biệt khó quên nhất.

Thật Kỳ diệu.

Trong nháy mắt, Diệp Thư Từ vui ra mặt, ánh mắt nhiễm ý cười, cô vô thức đứng lên, nhìn thiếu niên như gió chạy ra từ tòa nhà dạy học.

Tùy ý như cơn gió, là ngôi sao sáng nhất.

Cuối cùng Thẩm Tứ cũng đến, thiếu niên một tay mang cặp, một tay cầm ly nước, nhẹ nhàng lên xe, nói "Xin lỗi" với giáo viên dẫn đoàn.

Chỉ còn một ghế trống ở hàng cuối cùng, Thẩm Tứ ngồi ở đó, khi đi ngang qua chỗ của Diệp Thư Từ, mỉm cười gật đầu với cô, xem như chào hỏi.

Khi không có ai chú ý, Diệp Thư Từ sẽ lén nhìn chỗ của thiếu niên, chỉ cần cậu ngồi ở đó, cô sẽ rất thỏa mãn, vô cùng hạnh phúc.

Học sinh ngồi cạnh cửa sổ đóng rèm lại, chỗ của Thẩm Tứ lờ mờ sáng, cậu cười nói với người bên cạnh chuyện gì đó, nụ cười trên môi trong trẻo thuần khiết, khuôn mặt đường nét rõ ràng dưới ánh sáng mờ ảo trông rất đẹp trai.

Khóe môi Diệp Thư Từ không khỏi nhếch lên một chút.

Không hiểu sao, trong lòng cô không thể bình tĩnh.

Dường như có thứ gì đó đã bị bỏ qua.

Đến khi Diệp Thư Từ qua kiểm tra an ninh và bước vào phòng thi, giám thị bắt đầu phát phiếu trả lời, cuộc thi sắp diễn ra, chuyện sáng nay như thước phim cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, lúc này Diệp Thư Từ mới nhận ra cô đã bỏ lỡ chuyện gì.

— "Tôi tự tin có thể đánh bại cậu ta."

— "Nếu tôi giỏi hơn Thẩm Tứ, cậu sẽ quay lại nhìn tôi sao?"

Đầu Diệp Thư Từ "Oanh" một tiếng, tia sáng chói mắt hiện lên.

Nhất thời cô chỉ thấy tay chân lạnh toát.

Cô vẫn nhớ khi cô bước vào lớp, động tác của Trần Thanh Nhuận hiện lên trong đầu cô.

Trần Thanh Nhuận động tay vào ly của Thẩm Tứ.

Vừa rồi Thẩm Tứ vào tòa nhà dạy học lấy nước như mọi khi.

Ly nước của Thẩm Tứ bị động tay vào.

Tim Diệp Thư Từ đập loạn xạ, sống lưng lạnh lẽo, sắc mặt ngày càng nặng nề, trực tiếp đứng lên, giọng nói run rẩy nói: "Thưa thầy, hiện giờ em muốn ra ngoài."

21/08/2023 - 3320 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play