*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ah.

Thẩm Tứ đã thấy chuyện vừa rồi sao? Diệp Thư Từ chớp mắt, một hồi lâu vẫn không biết nói gì.

Thẩm Tứ lười nhác nhìn cô: "Tôi đến mua vịt quay, không nghĩ lại có bất ngờ."

Diệp Thư Từ gãi đầu, nghĩ thầm nếu biết Thẩm Tứ thấy được, cô nên biểu hiện tốt một chút, vừa rồi quá tùy tiện.

Tim đập dữ dội.

Thẩm Tứ nghiêng đầu cười: "Không giống như tôi nghĩ."

Cô sửng sốt: "Có gì khác sao."

"Trước đây tôi thấy cậu rất dịu dàng, như gió xuân vậy."

Môi Diệp Thư Từ giật giật: "Còn bây giờ cậu thấy tôi hung dữ lại bạo lực đúng không?"

Thẩm Tứ nhướng mày: "Nếu tôi nói phải thì sao?"

Diệp Thư Từ khóc không ra nước mắt, dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, không biết cách che giấu cảm xúc, cô vừa xấu hổ vừa khó chịu, đồng thời cũng có cảm giác bất lực không hiểu được, gương mặt hơi nóng lên.

A, hối hận quá, nếu biết sẽ thay đổi ấn tượng của Thẩm Tứ, cô nên tìm cách khác để giúp bà Vương.

Thấy phản ứng của Diệp Thư Từ, Thẩm Tứ khẽ cau mày, khóe môi nhếch lên, cô nàng này đang suy nghĩ gì vậy?

"Tôi đùa thôi, bạn cùng bàn nhỏ, cậu không nghe ra sao?"

Diệp Thư Từ sao có thể ngốc như vậy, chỉ vì đối phương là Thẩm Tứ, mới trở nên thận trọng, cậu nói cái gì thì là cái đấy, thậm chí đôi khi đầu óc còn không load kịp.

"Vậy ấn tượng hiện tại là gì?"

Thẩm Tứ nhàn nhạt cười: "Dịu dàng có nguyên tắc, nhân từ có giới hạn."

Diệp Thư Từ rất ngạc nhiên.

Thẩm Tứ ưu tú không gì sánh kịp, cũng vì kiến thức của cậu rộng hơn nhiều so với những học sinh bình thường, khiến Diệp Thư Từ rất ít khi thấy Thẩm Tứ khen người khác.

Sự đánh giá của Thẩm Tứ đối với Diệp Thư Từ hôm nay, là đánh giá tốt nhất mà Diệp Thư Từ đã thấy gần đây.

Cô hơi thụ sủng nhược kinh, trái tim phảng phất như được an ủi bởi một đôi bàn tay dịu dàng.

Ấm áp và mềm mại.

Vịt quay xong, Diệp Thư Từ đưa cho Thẩm Tứ bằng hai tay: "Đúng rồi, Thẩm Tứ, trước đó bà tôi đã dặn nhiều lần, nhất định phải miễn phí cho cậu một con, nên lần này cậu đừng trả tiền."

Không nghĩ đến Thẩm Tứ lại gật đầu: "Được, thay tôi cảm ơn bà."

Đồng ý nhanh vậy sao?

Trước đây đã nói nhiều lần sẽ không thu tiền, nhưng Thẩm Tứ nói sao cũng không đồng ý, lén đặt tiền dưới chiếc hộp nhỏ đựng đồ lặt vặt trên bàn.

Diệp Thư Từ nhìn xuống dưới, nghĩ thầm có khi nào lúc cô đang nướng vịt, cậu đã để tiền dưới chiếc hộp đó?

Thẩm Tứ bắt gặp đôi mắt nhỏ linh hoạt của Diệp Thư Từ, bất đắc dĩ cười: "Sao vậy, cậu nghĩ tôi sẽ để tiền ở đâu?"

Bị bắt quả tang, Diệp Thư Từ lúng túng, cô đành phải nói: "Không phải..."

Cậu chàng nhẹ giọng đáp: "Tôi không phải là người cố chấp."

Cậu nhấc túi vịt quay lên: "Đi trước đây, bạn cùng bàn, chiều gặp."

Lông mi Diệp Thư Từ run rẩy: "Mà này, Chu Tử Kỳ có thích vịt quay không? Tôi băn khoăn, chiều nay có nên mang đến hai con không?"

"Cậu ta rất tham ăn, mang cái gì đến cũng thích."

Dù là Chu Tử Kỳ, nhưng Thẩm Tứ không hề nhẹ nhàng với cậu ta.

Sau khi chào tạm biệt, Thẩm Tứ đi vài bước, lại quay người, mỉm cười, cười lên như ánh mặt trời rực rỡ: "Nhớ thay tôi cảm ơn bà."

*

Tiệc sinh nhật của Chu Tử Kỳ được tổ chức tại KTV nổi tiếng nhất ở thành phố Tô.

Bà nội Diệp mua gia vị về, thế chỗ với Diệp Thư Từ, Diệp Thư Từ vội vã về nhà thay quần áo, thân trên là chiếc áo ba-đờ-xuy họa tiết Houndstooth* màu xanh đậm, dưới chân là đôi ủng màu đen.

Houndstooth - họa tiết răng sói.



Dáng cô cao lại cân đối, không cần trang điểm cũng xinh đẹp không gì sánh được.

Khi còn nhỏ, không ít người nói cô rất xinh đẹp, nhưng mấy năm này Đường Tiếu quản cô rất nghiêm, Diệp Thư Từ cũng không quan tâm đến việc chưng diện.

Như vẻ đẹp của Lâm Úy là điều hiển nhiên, không cần bàn cãi, nếu so với Lâm Úy, Diệp Thư Từ giống một viên ngọc thô hơn.

Cô nhìn vào gương một lúc, thoạt đầu rất tự tin, nhưng khi nghĩ đến Lâm Úy, lại cảm thấy hình như mình cũng không đẹp lắm.

Khi đến KTV, chỉ có vài người, bạn bè Chu Tử kỳ rất nhiều, nhưng hiện giờ đã học lớp 12, bọn họ cũng không muốn làm quá hoành tráng, nên chỉ mời vài người bạn thân nhất.

Điều mà Diệp Thư Từ không ngờ tới, là Lâm Úy cũng đến đây.

Vì vài việc nhỏ trước đây, Diệp Thư Từ không thích Lâm Úy lắm. Cũng có thể dù không có vài việc đó, cô vẫn không thích, lý do rất đơn giản, cô cảm nhận được mùi tình địch.

"Diệp Thư Từ đến rồi à."

"Tiểu Từ, lại đây, ngồi ở đây!" Vừa bước vào, Khương Hiểu chào đón cô rất nhiệt tình.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Úy cũng chào cô: "Diệp Thư Từ, thật trùng hợp, tôi còn tưởng cậu sẽ không đến."

Tính Khương Hiểu thẳng thắng, nhìn thẳng cô ta: "Sao mà Tiểu Từ lại không đến được."

"Diệp Thư Từ đang ôn thi, rất bận, đúng không?" Lâm Úy khẽ mỉm cười, nhìn Diệp Thư Từ, yên lặng đợi Diệp Thư Từ trả lời câu hỏi của cô ta.

Nhưng Khương Hiểu đã nắm tay Diệp Thư Từ, âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô, Diệp Thư Từ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cười: "Nhưng dù có bận đến đâu, cũng nên đến sự tiệc sinh nhật của bạn mình chứ nhỉ."

Lâm Úy gượng cười một tiếng, không nói gì nữa.

Chu Tử Kỳ gọi rất nhiều trái cây và nước uống, Khương Hiểu cũng hỗ trợ mua các loại đồ ăn vặt, chất đầy một bàn, thấy Diệp Thư Từ mang theo vài con vịt quay, Chu Tử Kỳ cười, nói: "Diệp Thư Từ, cậu tuyệt quá, tôi thích ăn vịt quay nhất đấy."

Khương Hiểu bĩu môn lên đến tận trời.

Chu Tử Kỳ vội an ủi cô ấy: "Đương nhiên đồ ăn vặt Khương Hiểu nhà mình mua vẫn ngon nhất rồi."

Mối quan hệ giữa hai người, mọi người đều ngầm hiểu nhưng không nói ra, Diệp Thư Từ mỉm cười, cũng không để bụng.

Mọi người đều để quà của mình lên tủ, thực ra đây không chỉ là tiệc sinh nhật của Chu Tử Kỳ, mà còn là cơ hội để thư giãn và tô điểm thêm chút trong năm cuối cấp bận rộn.

Khương Hiểu nói nhỏ với Diệp Thư Từ: "Thật ra, Lâm Úy cũng không thân thiết gì với bọn mình, mình với Chu Tử Kỳ không tính mời cậu ta, nhưng cậu ta lại chủ động hỏi, cũng không thể từ chối được."

Diệp Thư Từ không nói gì.

Cô không muốn thể hiện sự bài xích với Lâm Úy, cũng không muốn thể hiện tâm tư của mình với Thẩm Tứ.

"Mình không hiểu, Lâm Úy có muốn đánh động gì tới tụi mình không, sao cứ nhất quyết phải đến tiệc sinh nhật của Chu Tử Kỳ?" Khương Hiểu mở to hai mắt, suy nghĩ một hồi.

Diệp Thư Từ mím môi, không nói gì.

Lâm Úy đang cúi đầu, giúp cắt trái cây, trong phòng ấm áp vừa đủ, cô gái có mái tóc dài, mặc một chiếc áo len đen bó sát, khuôn ngực nở nang, chiếc cổ trắng nõn lộ ra, đôi chân dài thẳng tắp.

Cô ta trang điểm đơn giản, môi đỏ, phấn mắt đậm, hiện ra vài phần thành thục, nhưng vẫn xinh đẹp đến câu hồn đoạt phách.

Lâm Úy đang nói chuyện vui vẻ với bạn bè của Chu Tử Kỳ, có vẻ đã hòa nhập được.

Diệp Thư Từ ngưỡng mộ Lâm Úy, đi đến đâu cũng có thể nói chuyện với mọi người.

Khương Hiểu vỗ trán, hiểu ra: "Lâm Úy có dụng ý khác, khó trách gần đây cậu ta cứ lởn vởn quanh Chu Tử Kỳ."

Trái tim Diệp Thư Từ nặng trĩu.

Thoáng chốc, căn phòng ồn ào im bặt, vài ánh mắt đồng thời nhìn về phía cửa, là Thẩm Tứ.

Diệp Thư Từ chậm rãi quay người lại, một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Gương mặt tuấn tú sạch sẽ, chiếc cổ thon dài, yết hầu gợi cảm, nhìn xuống, là đôi chân săn chắc khỏe khoắn.

"Quả nhiên là anh Tứ của tôi, đợi tiệc tàn mới đến." Chu Tử Kỳ nằm trên ghế sô pha như người không xương, nhìn không ra chút hình hài nào.

"Đừng vậy chứ." Thẩm Tứ cười nhạt: "Anh đây mua quà cho cậu, trên đường bị kẹt xe."

Chu Tử Kỳ đột nhiên đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào túi quà Thẩm Tứ đang cầm.

Quà của Thẩm Tứ là phiên bản giới hạn, Chu Tử Kỳ đã muốn món quà này từ lâu, Thẩm Tứ phải mất một thời gian dài mới mua được, Chu Tử Kỳ hào hứng muốn chết.

Từ khẩn trương ban đầu, sau đó dần bình tĩnh lại, thậm chí còn hơi lạnh vào mùa đông, nãy giờ Diệp Thư Từ không nói gì cả.

Lâm Úy đang nói chuyện với Thẩm Tứ, vẻ mặt cô gái có vẻ đặc biệt phấn khích, Thẩm Tứ chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại rũ mắt cười.

Trên ghế lô vừa to lại ồn ào, Diệp Thư Từ không nghe rõ hai người họ nói gì, chỉ cảm thấy chua xót tột cùng.

Người phục vụ đẩy xe bánh kem vào, Chu Tử Kỳ và Khương Hiểu đứng ở trung tâm, trước khi cắt bánh, Chu Tử Kỳ vui vẻ nói vài câu: "Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi! Mọi người đều là anh em tốt của tôi cả, cảm ơn mọi người!"

"Năm nay tôi không có nguyện vọng sinh nhật nào cả, nguyện vọng của tôi tặng cho mọi người, chúc mọi người đạt thành tích cao trong kỳ tuyển sinh đại học. Các anh em, hãy tiếp tục học đại học nhé!"

Mọi người cùng nhau chắp tay trước ngực, đứng xung quanh chiếc bánh kem, cùng nhau thổi nến, lúc này những tràng vỗ tay vang lên.

Lâm Úy vẫn luôn đứng cạnh Thẩm Tứ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, thiếu niên vẫn tuấn tú như thế, môi mỏng, tóc mái khẽ rũ xuống, che đi đôi lông mày hơi nhướng lên, lộ ra đôi mắt sâu như đại dương.

Lâm Úy bên cạnh ăn mặc hơi khác thường, nhưng lại có vẻ đẹp kiêu ngạo và kiều diễm, đúng là kỳ lạ.

Dường như Diệp Thư Từ không hề nhìn về phía hai người họ.

Nhưng vào lúc cô thu hồi tầm mắt, ánh mắt của Thẩm Tứ lại bất ngờ tiến đến, bong bóng chua xót trong lòng cô như gặp gió và luồng ánh sáng mạnh mẽ, nháy mắt bị thiêu đốt.

Đau đớn không chịu được.

Cô dời ánh mắt đi, quyết định không hành hạ bản thân nữa.

Chu Tử kỳ dặn dò mọi người: "Mọi người cứ tự nhiên, muốn hát gì thì hát, vô tư nhé, hôm nay chúng ta không tổ chức sinh nhật, có quyền được thả lỏng bản thân, hóa đơn hôm nay cứ tính cho tôi!"

Mọi người lần lượt lên hát, Khương Hiểu cũng gọi Diệp Thư Từ lên hát, nhưng trình độ ca hát của Diệp Thư Từ khó có thể chịu được, nên không lên, mà lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha.

Lâm Úy cũng lên hát, cô ta hát bài: 《 Tâm sự cô đơn 》.

Mình có để bài hát ở đầu chương, nếu thích mọi người có thể nghe thử nha:3 cũng hay lắm.

Diệp Thư Từ không thích cô ta, nhưng phải công nhận, hát rất hay, không hổ là người theo nghệ thuật.

"Yêu anh là nỗi cô đơn / không hiểu ý tứ trong nụ cười của anh."

"Chỉ có thể như đóa hướng dương/ lặng lẽ kiên trì trong màn đêm."

"Yêu anh là nỗi cô đơn / hy vọng anh thành thật với em."

"Vẫn luôn yêu anh / theo cách của riêng em."

Không ít người đang nói chuyện ồn ào đều vô thức im lặng, yên lặng nghe Lâm Úy hát, giọng hát của cô ta thực sự rất cuốn hút và truyền cảm, đem tâm tư, sự bồn chồn của thiếu nữ thể hiện vô cùng rõ ràng.

Diệp Thư Từ nhìn Lâm Úy trong suốt thời gian đó, Lâm Úy thi thoảng lại nhìn Thẩm Tứ, trên ghế lô có không ít người, nhưng Lâm Úy cũng không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng thật ra, Thẩm Tứ chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua, thời gian còn lại vẫn luôn nghịch điện thoại, không nhìn Lâm Úy.

Khương Hiểu nhỏ giọng nói: "Lâm Úy thực sự rất thông minh, mượn sinh nhật của Chu Tử Kỳ, tỏ tình với Thẩm Tứ, chắc trần đời không có kế hoạch nào tốt hơn như vậy đâu."

"Ít nhất thì cậu ấy có dũng khí."

Diệp Thư Từ nói câu này từ tận đáy lòng.

Cô vẫn luôn thiếu dũng khí.

Cô sợ thổ lộ, sẽ nhút nhát, sợ thất bại, nơm nớp lo sợ, sợ vì chuyện này mà không còn làm bạn được nữa, mất đi người bạn như Thẩm Tứ.

Tình yêu là trò chơi dành cho người dũng cảm.

Cô không nên khổ sở.

Nhưng vì sao, cô vẫn khổ sở khôn cùng.

Sau đó, Lâm Úy lại hát thêm vài bài, không thể hiện tình cảm của mình rõ ràng như vậy nữa, Diệp Thư Từ mượn lý do đi vệ sinh để ra ngoài.

Vừa rửa tay, vừa nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

"Sao cậu lại im lặng?"

Cả người Diệp Thư Từ run lên, lập tức tắt vòi nước, Thẩm Tứ đã đứng sau cô.

Còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt của cậu chàng lại vang lên: "Tâm trạng không tốt sao?"

- Tâm trạng không tốt.

- Cực kỳ không tốt.

Nhưng lại không có tư cách để tâm trạng không tốt.

Thẩm Tứ cũng rửa tay, hai người đi ra từ nhà vệ sinh, đứng ở đó một hồi.

Cửa sổ có thiết kế khá gần mặt sàn.

Đang là ban đêm, dòng xe di chuyển liên tục tạo thành một con sông ngập ánh đèn vàng, phản chiếu muôn ngàn ánh sáng rực rỡ, như ngân hà đầy sao.

Diệp Thư Từ lắc đầu: "Tôi không sao."

Đang định nói tiếp, điện thoại đột nhiên vang lên, là Đường Tiếu gọi đến.

"Tiểu Từ, con còn ở bên ngoài sao?"

Trái tim Diệp Thư Từ co rúm lại: "Mẹ, con đã nói với mẹ, hôm nay con sẽ tham dự tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp mà."

"Tiểu Từ, bây giờ mẹ rất tức giận!" Ngữ khí của Đường Tiếu nghiêm túc, bộ dạng như sắp nổi bão: "Hôm nay mẹ thấy tài khoản chính thức của trường con, giáo viên đã chụp một bức ảnh về lớp luyện thi, mẹ đã thấy con."

Trái tim Diệp Thư Từ nghẹt thở.

Cô còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Đường Tiếu, nhưng Đường Tiếu đã phát hiện, cô có thể đoán được sau khi về nhà sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì.

Ngữ khí Diệp Thư Từ hèn mọn, mang theo chút cầu xin: "Mẹ, con đã nói với ba, con sợ mẹ không đồng ý, nhưng con thực sự muốn tham gia cuộc thi."

"Con rất muốn nắm lấy cơ hội này, cũng là cơ hội cuối cùng của con để tham gia cuộc thi." Diệp Thư Từ hạ giọng, giọng nói cô nàng trong trẻo dễ nghe: "Cho dù kết quả như thế nào, con cũng không hối hận, mẹ để con thử xem sao, được không ạ?"

Thẩm Tứ đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Cậu chàng cố ý tránh đi, nhưng nơi này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, giọng của Đường Tiếu vẫn có thể nghe thấy rất rõ.

"Tiểu Từ, mẹ làm vậy chẳng phải vì muốn tốt cho con sao?" Đường Tiếu tức giận nói: "Làm sao lại có đứa con như con không thương lượng với mẹ một tiếng cơ chứ? Tiểu Từ, mẹ muốn con yên ổn thi đại học, mà không phải đi đường ngang ngõ tắt, con xem, đến lúc đó cái gì con cũng không có được, ngược lại còn lãng phí thời gian!"

Hốc mắt Diệp Thư Từ ươn ướt, đôi môi hé mở.

Cô không biết nên nói thế nào với Đường Tiếu.

Đường Tiếu ở đầu bên kia nói không ngừng, từng câu chữ liên tiếp, gần như nhấn chìm Diệp Thư Từ.

Vẻ mặt Thẩm Tứ không đổi, bước đến, nhìn Diệp Thư Từ một chút, rồi nhận điện thoại.

"Chào dì, cháu là Thẩm Tứ, bạn học của Diệp Thư Từ."

Đường Tiếu sửng sốt một chút, ở nhà bà thường khen ngợi Thẩm Tứ, có ấn tượng tốt với thiếu niên tài hoa này, nên giọng điệu liền dịu đi vài phần: Bạn học Thẩm, con có chuyện gì sao? ""

"Thưa dì, con muốn nói, thi đấu không phải đường ngang ngõ tắt, không chỉ có thể lấy điểm xếp hạng, còn có thể làm tăng năng lực cá nhân, còn trẻ nên tham gia nhiều cuộc thi thế này, khi có được nhiều kinh nghiệm, sau này khi Diệp Thư Từ trưởng thành, khả năng thất bại sẽ thấp hơn."

Diệp Thư Từ không nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Đường Tiếu ở đầu bên kia, chỉ có thể nghe thấy giọng nói dễ nghe như tiếng suối chảy róc rách của thiếu niên.

Hình ảnh ngổn ngang trước mặt, chỉ còn lại cậu thiếu niên lên tiếng bảo vệ cô, gò má cô lặng lẽ ửng hồng.

Cửa sổ mở toang, gió lạnh lại tràn vào.

Ngữ khí Thẩm Tứ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, giọng nói cậu chậm rãi xuyên qua gió, truyền đến tai Diệp Thư Từ -

"Diệp Thư Từ rất tốt."

"Có lẽ, thậm chí còn tốt hơn so với suy nghĩ của dì."

21/07/2023 - 3177 từ

Tặng mn một chương nữa r mình lặn một tháng nhé 🥲 mn đợi mình nhé tháng sau mình sẽ comeback đầy bùng nổ 🔥

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play