Nguyệt Y nghe như vậy thì đáp lời:
- Nguyệt Y muốn giúp…
- Nhưng nàng ta sợ Nguyệt Y…
Hiên Đế đáp lời:
- Bây giờ Ngô Nhu Nhu đã hôn mê không còn phản kháng nương tử hay là để ta đưa nàng đến Nội Giam chữa trị cho nàng ta.
- Vả lại chuyện của Phúc Lâm cũng đã đến lúc phải giải quyết.
Ngô Nhu Nhu cũng là một nhân chứng quan trọng.
Nguyệt Y không đắn đo, nàng ta chỉ hơi ngạc nhiên vì Hiên Đế hôm nay lại chịu ra tay giúp đỡ đích thân tra án lệ này thì thật là khác thường.
- Sao… Sao người đột nhiên lại chịu đích thân đi tra án này?
Hiên Đế khẽ cười hiền hòa rồi đáp lời:
- Ta muốn giúp Thức Vương.
Nguyệt Y nghe vậy thì an tâm rồi nàng ta gật đầu đồng ý đến Nội Giam một lần nữa để chữa trị cho Ngô Nhu Nhu.
Mấy ngày sau tại phòng Nội Giam.
Hiên Đế đích thân đưa Nguyệt Y đến phòng giam của Ngô Nhu Nhu.
Có Hiên Đế ở đây nên Thức Vương cũng không dám phản ứng quá khích với Nguyệt Y.
Tàu Thanh cũng vì hứng thú cũng có mặt ở đây.
Hiên Đế không cho nhiều người vào bên trong cả nô tì đi theo Ngô Nhu Nhu cũng phải đứng ở ngoài.
Ngô Nhu Nhu hơi thở yếu ớt, tâm trí đã hôn mê sâu, phần chân tím tái bắt đầu có mùi phân hủy của [email protected] thịt.
Vết thương nghiêm trọng hơn Nguyệt Y tưởng nhiều.
Sau khi kiểm tra qua vết thương ở chân của Ngô Nhu Nhu, Nguyệt Y nói:
- Xem ra Nhu phu nhân đã trúng cùng loại ký sinh trùng với Phúc Đại phu nhân và nội tử.
Thức Vương đứng bên cạnh nóng lòng nói:
- Vậy làm sao hả? Ngươi mau cứu nàng ấy đi, chẳng phải ngươi rất giỏi y thuật sao?
Hiên Đế đứng bên cạnh khẽ đưa mắt nhìn Thức Vương.
Có mặt ngài ấy ở đây thì Thức Vương cũng không dám lớn tiếng quát nạt Nguyệt Y thái độ cũng phải dè chừng lại.
Nguyệt Y do dự khi cầm dao ngọc trên tay, nàng ta vừa cầm lên thì tay đã rung, lại nhớ đến cảnh dùng nó cắt vào huyết mạch của Phúc Lâm khiến cho lão ta ngã xuống cả người đầy máu, trước khi chết ánh mắt của Phúc Lâm vẫn nhìn Nguyệt Y trừng trừng.
Tàu Thanh đứng bên cạnh thấy Minh Nguyệt cứ cầm dao ngọc trên tay không chữa trị thì thắc mắc nói:
- Nguyệt Y muội sao vậy? Sao tay chân lạnh quá vậy?
Hiên Đế đứng bên ngoài cửa phòng giam liền đi vào nắm lấy tay của Nguyệt Y.
- Nương tử nàng sao vậy? Không khỏe ở đâu phải không?
Nguyệt Y rút tay lại không giữ cử chỉ thân mật với Hiên Đế đầu lắc qua lắc lại nói:
- Nguyệt… Nguyệt Y không sao.
Cái rút tay lại làm cho Hiên Đế có phần hụt hẫng, Nguyệt Y chắc còn giận ngài ấy lắm nên mới như thế, Hiên Đế không trách.
Ngài ấy tiến lại gần hơn nói:
- Nương tử, nàng phải đối mặt với sự thật, Phúc Lâm là do ta giết chứ không phải nàng.
Còn người trước mặt nàng bây giờ là Ngô Nhu Nhu, nàng ta cần sự giúp đỡ của nương tử.
Tàu Thanh rất nhanh nhạy nghe Hiên Đế nói như thế thì hiểu ngay vấn đề của Nguyệt Y liền nói thêm vào:
- Đúng rồi Nguyệt Y, hôm đó lúc ta và Hiên Đế đến cứu muội, Phúc Lâm chưa chết, chính mắt ta thấy Hiên Đế đoạt thủ cấp tên Phúc Lâm đó, không tin muội hãy hỏi Thức Vương đi.
Tàu Thanh ngước mắt nhìn Thức Vương như ra hiệu nói gì đó.
Cả Nguyệt Y cũng hướng ánh mắt về Thức Vương để xem thứ có đúng như lời Tàu Thanh nói không.
Thức Vương không do dự gương mặt có phần không hài lòng lắm nói:
- Là hoàng huynh ta chặt đầu lão ta đó.
Ta cũng hy vọng người giết lão là ngươi vậy thì đem ngươi đi xử tử theo đúng pháp thì hay rồi.
Hiên Đế liếc Thức Vương một cái làm cho ngài ấy khựng lại không nói nhiều lời nữa.
Có lời của Thức Vương Nguyệt Y cũng đã tin hơn tám chín phần.
Thức Vương là ghét Nguyệt Y nhất nên lời của ngài ấy nói nhất định sẽ không sai.
Với lại trong lúc mơ hồ Nguyệt Y đúng là nhìn thấy Hiên Đế vung kiếm đoạt thủ cấp của Phúc Lâm đang sống sờ sờ.
Nguyệt Y đầu vẫn còn cúi xuống cũng vẫn còn do dự thì lúc đó Hiên Đế đã tiến lai gần hơn cử chỉ dịu dàng ôm lấy Nguyệt Y.
- Nương tử đừng nghĩ gì nữa, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ cho nàng.
Nguyệt Y toàn thân đang lạnh giá bị cái ôm ấm áp của Hiên Đế ôm lấy trong lòng dễ chịu vô cùng, bất giác cũng không phản kháng.
Nhưng nhớ lại đang có Tàu Thanh và cả Thức Vương ở đây nên Nguyệt Y liền lùi chân lại thoát ra khỏi tay của Hiên Đế.
Hai má cứ thế mà ngại ngùng ẩn đỏ lên.
Nguyệt Y lúng túng tay chân rồi quay lại chữa trị cho Ngô Nhu Nhu.
Hiên Đế nhìn thấy thê tử nhỏ nhắn, gương mặt ửng đỏ vì ngài ấy tâm can như mềm ra, điều vui nhất là ngài ấy biết được Nguyệt Y vẫn còn vì ngài ấy mà rung động, ngại ngùng.
Nguyệt Y mạnh dạng hơn, cầm chắc dao ngọc bắt đầu những bước phẫu thuật kỳ diệu đầu tiên của mình.
Dao ngọc cắt vào phần thịt thối rữa của Ngô Nhu Nhu, lớp thịt đen tách ra, phần thịt đỏ hồng sâu ở chân bắt đầu xuất hiện nhiều ấu trùng màu trắng.
Ấu trùng khá nhỏ không nhiều như ở hai thi thể của Phúc phu nhân và tiểu thiếu gia..