Hiểu Ninh cẩn thận ghi lại mọi thứ rồi xếp gọn giấy và bút lại vào túi đeo của mình.
Chưa được bao lâu thì Ái lão sư gương mặt thất thần, dáng đi chậm bước, hé mở cánh cửa nhà ra.
Cái chết của nữ nhi đã làm lão Ái tóc trắng càng trắng hơn.
Con người yếu ớt mất đi sức sống.
Bước đến quán mì Ái lão như thói quen mua hai tô mì.
Chủ quán vội vã mời lão ngồi rồi quay vào quầy làm thức ăn.
Ái lão sư ngồi xuống một chiếc bàn trống.
Vị lão bá đã lớn tuổi, tay chân có phần chậm chạp.
Mắt cũng yếu đi, nhìn mọi vật đã không còn rõ.
Sau khi lấy hai tô mì Ái lão lại lặng lẽ rời đi trở về căn nhà ở phía đối diện của mình.
Bóng dáng Ái lão đi khỏi thì một đại thẫm dẫn nhi tử của bà ta vào quán mì.
Thấy từ xa loáng thoáng bóng dáng của Ái lão vị đại thẫm này nói:
- Người vừa nãy là Ái lão sư phải không?
Bà chủ quán mì tay vừa trụng mì vừa nói:
- Đúng rồi… Lão sư ấy ngày nào cũng ra đây mua hai tô mì.
Nữ nhi lão chết rồi lấy ai mà ăn tới cả hai tô chứ? Thật đáng thương.
Vị đại thẩm đứng đối diện bà chủ quán mì, giọng nhỏ lại nói:
- Ta nghe tiểu tử nhà ta nói, Ái lão mấy ngày trước đã dùng dây trói nhi nữ vào giường, còn khóa chặt cửa bên ngoài nửa đó.
Bà chủ quán mì ngạc nhiên, tò mò hỏi lại:
- Thật không? Ta thấy Ái lão sư rất thương nhi nữ làm sao mà bắt trói nàng ta trong phòng được.
Vị đại thẩm thở dài một tiếng nói:
- Haizz… Tên tiểu tử nhà ta theo Ái lão sư học chữ hơn hai năm.
Tiểu tử này ham chơi, hay trốn đây đó trong Thư trai của Ái lão, tình cờ nhìn thấy lão ấy quát mắng nhi nữ rồi nhanh tay khóa cửa phòng lại bỏ đi.
Những gì hai người này thì thầm đã bị lỗ tai thính của Hiểu Ninh nghe được hết.
Hiểu Ninh đưa mắt tinh quái liếc nhìn đứa trẻ đang ôm trái bóng nhỏ ngồi chơi, chờ mẫu thân mình mua mì về ăn.
Một lát sau…
Đứa trẻ nhỏ đang chăm chú chơi đùa cùng trái bóng của mình thì trượt tay, bóng lăn ra vách tường bên ngoài tiệm mì.
Đứa trẻ nhỏ vô tư vội đuổi theo đồ chơi của mình.
Vừa mất dạng sau bức tường thì đúng lúc đó một xâu kẹo ngọt thơm ngon được Hiểu Ninh đưa ra trước mặt đứa trẻ, bắt đầu câu dẫn nó:
- Tiểu đệ ngoan, có thích ăn kẹo xâu không?
Đứa trẻ nào nhìn thấy xâu kẹo thơm ngọt bắt mắt trước mặt mà kìm được lòng đâu.
Tiểu tử gật đầu lia lịa tỏ ý muốn ăn.
Hiểu Ninh không đưa vội kẹo cho đứa trẻ mà nói:
- Tỷ tỷ cho đệ kẹo xâu này cũng được, nhưng đệ phải kể cho tỷ nghe việc đệ thấy Ái lão sư nhốt Ái tiểu thư trong phòng đó.
Đứa trẻ gật đầu tiếp rồi nói ngay:
- Mấy hôm trước đệ nhìn thấy lão sư kéo Ái tỷ vào phòng, còn dùng dây to lắm trói tỷ ấy lại.
Sau đó dùng khóa lớn khóa cửa phòng lại, không cho tỷ ấy ra ngoài, tỷ ấy khóc rất nhiều.
- Cũng may đệ vừa thấy lão sư đi khỏi liền chạy đến xem Ái tỷ tỷ thế nào.
Tỷ ấy vừa khóc vừa nhờ đệ đi giao một bức thư cho Bửu ca ca.
Vừa nói xong đứa trẻ lại với tay lấy ngay xâu kẹo.
Nhưng Hiểu Ninh cản lại rồi hỏi tiếp:
- Bửu ca ca là ai?
Đứa trẻ thành thật nói:
- Ca ca ấy là đệ tử tục gia ở An Tự đấy.
Nào cho đệ kẹo đi…
Đứa trẻ nóng lòng, cứ giơ tay ra với lấy xâu kẹo.
Hiểu Ninh cố hỏi thêm một câu nữa.
- Này tiểu đệ đệ, đệ theo Ái lão sư học chữ lâu rồi có biết bức thư của Ái tiểu thư trong đó viết gì không?
Đứa trẻ đáp lời:
- Đệ không biết, nhưng mà bức thư đó đệ vẫn còn giữ.
Vì hôm đó đệ quên mất nên không đi đưa thư cho Ái tỷ tỷ được.
Hiểu Ninh nghe vậy mừng rỡ cúi thấp người hơn nói với đứa trẻ:
- Tiểu đệ đệ vậy bức thư đó ở đâu, có thể đưa ta xem được không?
Đứa trẻ lắc đầu, tỏ ra giận dỗi vì Hiểu Ninh hỏi hoài mà không đưa xâu kẹo.
- Đệ không nói đâu, tỷ tỷ không đưa kẹo cho đệ.
Hiểu Ninh liền đưa xâu kẹo cho đứa trẻ rồi giọng nhỏ nhẹ nói:
- Đây của đệ đây… Nếu đệ chịu đưa bức thư cho ta, ta sẽ cho đệ thêm hai xâu kẹo nữa.
Đứa trẻ nhận được xâu kẹo miệng liền mừng rỡ cầm lấy.
Nhưng nghe nói được cho thêm hai xâu kẹo nữa thì vội nói ngay:
- Đệ để ở dưới cục gạch bên hông cửa nhà đệ đó.
Rồi kẹo đâu?
Hiểu Ninh lúc này hơi lúng túng, nàng ta chỉ mua có một xâu kẹo, bây giờ lấy đâu ra hai xâu nữa cho tiểu tử này.
Đứa trẻ thấy không có kẹo thì xụ mặt xuống tức giận nói:
- Lão sư đã dạy không được nói dối.
Tỷ tỷ xấu xa.
Vừa nói đứa trẻ vừa dùng dằng, tay cầm xâu kẹo, tay kia đánh vài cái về phía Hiểu Ninh.
Hiểu Ninh ngại ngùng giữ đứa trẻ bình tĩnh lại:
- Khoan đã tiểu huynh đệ… Đệ đứng đây đợi ta một chút ta đi mua thêm xâu kẹo cho đệ.
Đứa trẻ không chịu nó càng phản ứng mạnh hơn giọng lớn hơn nói:
- Không muốn, tỷ là kẻ nói dối… Ta không tin tỷ nữa..