Tàu Thanh đáp lời:
- Ta chuẩn mạch thì chỉ thấy nàng ta huyết mạch yếu ớt, hơi thở không có sức, xem ra tình trạng này chỉ có thể tạm thời tiếp tục bốc thuốc hạ sốt, giảm đau cho nàng ta trước.

Nhưng cũng không thể kéo dài, sức khỏe của Nhu Nhu cũng đã yếu lắm rồi.

Cứ như vậy hoài ta sợ muội ấy…
Thức Vương đứng cách đó không xa gương mặt lo lắng không kém.

Nhìn thấy nữ nhân Nhu Nhu kia đau đớn khác thường Thức Vương trong lòng cũng đau không kém.
Từ Dương Bình trở về kinh thành đường xa vạn dặm nhưng dù xa thế nào Thức Vương vẫn nuôi hy vọng kiên trì chữa khỏi bệnh cho Nhu Nhu cứu sống nàng ấy.

Nhưng bây giờ Tàu Thanh lại nói như thế thì coi như mọi hy vọng của Thức Vương cũng tan biến rồi.
Nhu Nhu bây giờ tuy là cơ thể đau nhức khó chịu nhưng tâm trí cũng còn bảy phần tỉnh táo.

Nàng ta nhìn Tiểu Sa rồi nói:
- Em đừng làm khó Công chúa nữa.

Ta biết bệnh tình của mình.

Công chúa đã hết lòng, Nhu Nhu xin đa tạ.
Nha đầu Tiểu Thanh nghẹn ngào rơi nước rồi nói:

- Tiểu thư… Hu Hu… Em không muốn tiểu thư chết…
Lời của Nhu Nhu rõ ràng không phải nói để an ủi nha đầu Tiểu Sa mà là đang cố tình nói cho Thức Vương nghe.
Đưa gói thuốc cho Tiểu Sa xong Tàu Thanh cùng Thức Vương rời khỏi đại lao.

Vừa đi Thức Vương vừa nói:
- Tỷ tỷ có thật là Nhu Nhu muội ấy không cứu được nữa không?
Tàu Thanh tay đeo tủ thuốc bên hông rồi đáp lời:
- Đệ thật y hệt Minh Thượng.

Đem Nhu Nhu trở về đây Thái hậu sẽ không để yên chuyện này.

Huống hồ nàng ta còn là hung thủ giết người nữa.
Thức Vương phản ứng lại:
- Nhu Nhu không giết người.

Đệ nhất định sẽ rửa hàm oan cho nàng ấy.

Bây giờ đệ không quan tâm nhiều thứ khác, đệ chỉ muốn biết làm sao cứu được nàng ấy thôi.

Tỷ tỷ đệ không thể đứng nhìn Nhu Nhu chết được.

Là đệ là tại đệ mà nàng ấy mới ra nông nỗi này.
Tàu Thanh thấy Thúc Vương khá kích động liền nói:
- Đệ bình tĩnh đi…
- Cứu Nhu Nhu ta cũng muốn cứu muội ấy.

Muội ấy từ nhỏ đã vào Cung làm bạn với ta.

Ta làm sao mà không quan tâm muội ấy chứ.

Nhưng ta thật sự không thể làm gì hơn.
Thức Vương nghe như thế thì càng buồn bã hơn, bước chân dần chậm lại, dần nặng nề hơn.

Vậy là mọi hy vọng cuối cùng cũng kết thúc.

Hàn Thức chỉ có thể cả đời này nợ Triệu Nhu Nhu một cuộc đời thôi.
Đi được vài bước thì Tàu Thanh chợt nhớ ra một chuyện nàng ta liền nói:
- Phải rồi… Ta không chữa trị được nhưng có một người biết đâu có thể cứu Nhu Nhu.
Thức Vương nghe như vậy thì vội bước chân nhanh lại tiến gần Tàu Thanh rồi nói:

- Là ai tỷ tỷ nói đi.
Tàu Thanh đáp lời:
- Bạch Nguyệt Y…

- Đệ có còn nhớ Minh Thượng từng bị trúng ám khí của Tam Vương không? Thái y cũng phải chịu trói tay không cách nào lấy ám khí ra được.

Thiếu một chút nữa là Minh Thượng phải cắt bỏ cánh tay rồi.

Nhưng Bạch Nguyệt Y lại lấy nó ra được.

Ta từng nhìn thấy vết thương của đệ ấy liền lại rất nhanh giống y như chưa từng bị thương vậy.
Thức Vương đúng là ngớ ngẩn, người quan trọng như thế mà ngài ấy lại quên mất.

Thức Vương liền nói:
- Phải… Là ả ta…
- Hoàng huynh bị phế toàn bộ kinh mạch mà ả có thể nối lại được còn làm gia tăng nội lực của huynh ấy nữa.

Nhu Nhu được cứu rồi.
Tàu Thanh gật đầu vui mừng đáp lời:
- Đúng đó… Đệ mau đi tìm nàng ta giúp đi.
Thức Vương nghe vậy thì nhanh chân bước đi định là tìm Nguyệt Y.

Nhưng khi đi được ba bước thì dừng chân lại gương mặt đang hy vọng giờ thì đổi thành lo lắng, do dự.
Tàu Thanh thấy lạ nên hỏi:
- Ủa sao vậy? Sao đệ không đi?
Thức Vương bối rối nói:
- Đệ… Đệ sợ ả không chịu cứu Nhu Nhu.
Tàu Thanh nghe vậy thì khẽ cười nói:

- Đệ yên tâm đi.

Theo ta quan sát thấy Nguyệt Y hiền lành, ít nói nhưng tấm lòng rất tốt, nàng ta không những sẽ cứu chữa cho Nhu Nhu mà còn cứu chữa hết lòng nữa.
Thức Vương quay lại nhìn Tàu Thanh rồi nói:
- Tỷ đừng bị bộ dạng của ả ta lừa gạt.

Ả là một nữ nhân ham tiền, ham hư danh, xém một chút nữa là muốn giết luôn cả Hoàng huynh.
- Mẫu hậu nhân từ nên đêm hôm đó chỉ kêu đệ hủy dung của ả ta thôi để ả không đeo bám Hoàng huynh.

Vẫn còn chừa cho ả một con đường sống.

Chứ không thì đệ đã giết ả lâu rồi.
Lời của Thức Vương nói làm cho Tàu Thanh giật mình, nàng ta ngớ người ra rồi nói:
- Đệ nói cái gì?
- Người hủy dung Nguyệt Y là đệ sao? Đệ có điên không? Đệ có biết Minh Thượng rất yêu quý nàng ta không nếu để chuyện này ngài ấy biết được đệ thử nghĩ xem sẽ có hậu quả gì?
Thức Vương một lúc bất đồng đã lỡ miệng nói ra.

Ngài ấy từng hứa với Thái hậu là sẽ không để người thứ ba biết việc này.

Bây giờ lỡ nói rồi rút không kịp.
- Đệ không sai, đệ và mẫu hậu điều muốn tốt cho Hoàng huynh thôi nên mới phải làm vậy?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play