Lão đầu trọc gương mặt tỏ vẻ khó chịu rồi nói:
- Tối qua ta ở với Nguyễn phu nhân ngươi đi hỏi nàng ta đi.
Ta làm sao mà phân thân chạy đi giết Bửu Thạnh Quan được chứ? Với lại tên đần độn này rất muốn xuất gia nên dù có chết hắn cũng sẽ không khai ta ra đâu.
Ta cũng đã hứa với hắn ba ngày sau sẽ làm lễ cho hắn.
Nếu không phải bị các ngươi giam giữ thì hắn đã xuống tóc rồi.
- Thật chất ta không giết ả Ái Diệp kia thì giết tên Bửu Thạnh Quan này làm gì.
Cùng lắm hắn khai ra thì ta không làm hòa thượng nữa thôi chứ cớ gì phải giết hắn.
Giết người là phải đền mạng đó đại nhân.
Ta vẫn còn muốn sống thêm vài chục năm nữa.
Lời biện minh của tên Vô Không này không phải không có lý.
Đúng là Tú Nương, Như Yên cả Bửu Thạnh Quan cũng chỉ đủ bằng chứng chỉ rõ đêm hôm đó tên giả sư này làm gì.
Không có một ai hay một nhân chứng nào chỉ chứng được lão đầu Vô Không này giết Ái Diệp cả.
Mạc Chu nhớ ra được điều gì liền hỏi:
- Vậy ngày ba âm lịch ngày mà Ái Diệp tiểu thư bị giết, trước khi mặt trời lặn ngươi ở đâu?
Vô Không bị hỏi bất chợt hắn hơi bất ngờ, nhưng sau đó bắt đầu suy nghĩ kỹ lại ngày đó hắn đang ở đâu và làm gì.
May quá hắn còn nhớ rõ ngày đó liền nói:
- Ngày đó từ sáng sớm ta đã đón thuyền đi đến thành Lạc Phù cách kinh thành hai ngày đường để đến đó mua cho Như Yên một sợi dây chuyền bằng ngọc trai.
Tiệm ta mua tên là Tứ Trai, lão chủ tiệm ở đó có thể làm chứng cho ta.
Cứ những tưởng lão đầu Vô Không chính là hung thủ vất vả tìm hắn, tra hết thân thế trước sau cuối cùng lại không đủ bằng chứng kết tội lão ta.
Trước mắt cùng lắm là phán hắn tội giả sư, *** ô với nữ nhân có hành vi không phù hợp với nhà Phật thôi, chứ tội hắn giết người rõ là chưa có người nào nhìn thấy, cũng không có bằng chứng nào chỉ rõ hắn là hung thủ.
Có lẽ đúng như lão nói cùng lắm là không làm hòa thượng nữa.
Mấy năm qua lão hồ ly này dựa vào tín ngưỡng cũng vơ vét không ít của cải rồi.
Cuộc sống sau này an nhàn rồi còn gì phải lo.Không cần thiết phải ra tay giết hai mạng người để làm gì.
Động cơ gây án của lão trọc này là không có.
Rời khỏi đại lao cùng Lãm Ngọc, Mạc Chu chỉ còn biết thở dài.
Dặn dò thêm vài nha sai đi điều tra lại những bằng chứng ngoại phạm của lão đầu Vô Không đã nói.
Hy vọng là tìm được sơ hở của hắn.
Mấy ngày trôi qua…
Nguyệt Y sức khỏe đã khá hơn nhiều đi lại cũng thuận tiện hơn.
Đi ra đi vào thì cứ theo phía sau Mạc Chu.
Vẻ mặt luôn khẩn trương đề phòng nhìn ngó trước sau.
Về phần Mạc Chu thì không biết sao Nguyệt Y gần đây lại thay đổi thái độ như thế.
Theo phía sau chàng ta cứ như là sợ Mạc Chu bay mất vậy.
Nhưng Mạc Chu lại không hề thấy bất tiện khi bị đi theo thế này mà ngược lại cảm thấy rất vui.
Hiểu thêm được nhiều điều thú vị về Nguyệt Y.
Nàng ta tính tình ôn nhu, lại lương thiện, đôi khi ngốc nghếch một chút.
Làm việc thì tỉ mỉ cẩn thận trước sau.
Ở bên nàng ta Mạc Chu có cảm giác rất dễ chịu, thoải mái.
Còn Lãm Ngọc thì bắt đầu chú ý đến Nguyệt Y hơn.
Sau cái lần mà Hiên Đế đột ngột xuất hiện ở nha môn.
Tuy là ngài ấy bỏ đi ngay sau đó không nói gì nhưng linh cảm mách bảo hình như giữa Hiên Đế và Nguyệt Y có quen biết nhau, quen với Vua ai mà không xu nịnh, cớ sao lại làm mặt lạnh rồi bỏ chạy.
Điều lạ là tại sao Hiên Đế lại xuất hiện ở đây? Ánh mắt và gương mặt lúc ấy thật khiến người ta lạnh người, khó thở.
Lãm Ngọc vốn là đệ đệ của Hiên Đế, có chức Vương không muốn làm lại chui đầu vào làm nha sai của Kinh Môn.
Để có được sự tự do tự tại, quan trọng là không bị Thái Hậu quản thúc quá mức.
Lớn lên cùng Hiên Đế và Thức Vương hiểu rõ bản tính của hai huynh trưởng.
Hiên Đế lúc trước theo Tiên Đế chinh chiến khắp nơi.
Sát khí băng lãnh cũng đã khiến người khác khiếp sợ rồi.
Nhưng từ ngày giành lại ngôi vị Thái tử rồi trở thành Minh Thượng của Đại An quốc thì sát khí bức người càng mạnh mẽ hơn.
Đối diện ngài ấy thở mạnh một chút, bản thân cũng sợ mất thủ cấp nữa.
Thường ngày thì ở trong Cung ít quan tâm triều chính toàn giao cho Thức Vương xử lí.
Tối đến thì bầu bạn với rượu.
Cuộc sống của Đế Vương vốn dĩ là cô độc lạnh lẽo nhưng cuộc sống của Hiên Đế càng lạnh giá đơn độc gấp mười lần người khác.
Ngài ấy không thấy cười, cũng không thấy đau, đến cả khóc cũng không.
Trong mắt chỉ có sự liều lĩnh, cao ngạo, ngang tàng đến nỗi cả Thái hậu triều thần trên dưới cũng phải chịu trói tay, hết cách với ngài ấy.
Nhưng bây giờ nguyên cớ nào lại chạy đến nha môn đột ngột để cứu Mạc Chu hay là cứu đứa em trai này.
Khả năng lớn nhất là vì Nguyệt Y chăng?
- Lãm Ngọc ca ca… Lãm Ngọc ca ca….