18.
Buổi tối, tôi nằm trên giường không ngủ được, lặp lại tự hỏi thái độ của Hạ Giác đối với mình.
Không đúng nha!
Tôi mất mặt nhiều lần trước mặt hắn như vậy, sao hắn còn đối xử với tôi tốt như thế chứ.
Chẳng lẽ, trong mắt hắn, tôi là con thiểu năng trí tuệ đầu óc có vấn đề, cho nên hắn là cấp trên, săn sóc cấp dưới mới là đối tốt với tôi?
Ừ… có khả năng lắm chứ.
Không được, tôi muốn thay đổi hình tượng của mình trước mặt hắn!
Tự biết kỹ thuật trang điểm của mình quá kém, ngày hôm sau tôi liền không trang điểm nữa.
Tôi vốn tính toán, dậy sớm một chút, chính mình ngồi tàu điện ngầm tới công ty, kết quả không nghĩ tới tôi vừa mới rửa mặt xong, Hạ Giác đã nhắn tin WeChat cho tôi: “Dậy rồi sao?”
Ôi mẹ ơi, hắn muốn làm gì thế?
Còn chưa nghĩ ra nên trả lời hắn thế nào, cho nên tôi dứt khoát không nhắn lại nữa, kết quả là hắn trực tiếp gọi qua đây.
“Còn chưa dậy sao?” Thanh âm này, chạm tới tận tâm khảm.
“Dậy rồi…” Tôi yếu ớt trả lời hắn.
“Sửa soạn một chút, sang nhà tôi ăn sáng, tôi nấu nhiều cháo quá, vừa vặn ăn xong thì cùng tới công ty luôn.”
Tôi: “…”
Hành động này… không khác gì tôi trước kia theo đuổi thằng tra nam.
Cho nên, có lẽ hắn, có khả năng, thật sự có ý với tôi?
Trên đường tới công ty, tôi rất nhiều lần muốn mở miệng hỏi rõ ràng ý tứ của hắn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Tôi sợ tôi tự mình đa tình, mà người ta có khả năng thật sự chỉ là tiện đường mà thôi, thật sự chỉ là nấu quá nhiều cháo đổ đi rất lãng phí mà thôi.
Haizz… một khắc tự mình đa tình kia, thật sự rất giống với tình yêu.
19.
Nhưng mà mấy ngày kế tiếp, liên tục, mỗi buổi sáng hắn đều đúng giờ nhắn tin cho tôi, bảo tôi sang nhà hắn ăn cơm.
Ngày đầu tiên là cháo gạo kê, ngày hôm sau là trức vịt Bắc Thảo và cháo thịt nạc, ngày thứ ba là cháo thịt bò. Trừ cháo ra thì còn có bánh rán và trứng gà mà tôi thích ăn nhất.
Buổi tối cũng vậy, trứng gà xào mì thịt thái sợi, mì trộn tương,…
Hắn phảng phất như đang thăm dò để tôi thò đầu ra, làm tất cả những món đều là thứ tôi thích ăn.
Này hẳn là không phải tôi tự mình đa tình đi.
Không đợi tôi mở miệng hỏi hắn, thứ sáu tan tầm trở về, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Cuối tuần được nghỉ, em có dự định gì chưa?”
“Tôi với bạn tốt đã hẹn nhau ngày mai đi leo núi, thuận tiện lên chùa miếu thắp hương.”
Ngay sau đó hắn lại hỏi: “Vậy chủ nhật thì sao?”
“Chủ nhật thì chưa biết làm gì…” Tôi ấp úng trả lời, trong lòng bỗng nhiên có vài phần chờ mong.
Không phải là hắn muốn hẹn tôi đó chứ, vậy kế đó có phải là muốn tỏ tình với tôi hay không?
“Vậy chủ nhật cùng nhau ăn cơm nhé?”
Quả nhiên!!
Hắn thế mà thật sự thích tôi!
Không đợi tôi trả lời, hắn lại nói, “Tôi biết có một tiệm lẩu, hương vị không tệ lắm.”
“Được nha, tôi thích ăn lẩu nhất đó.” Tôi cảm thấy, nhất định là đồng nghiệp Tiểu Tình đã bán đứng tôi rồi, giữa trưa hôm đó tôi rõ ràng nhìn thấy cô nàng với Hạ Giác nói chuyện phiếm ở khu pha cà phê, lúc tôi đi vào, cô nàng liền hoảng loạn chạy đi.
Ngày đó tôi có hỏi Hạ Giác với Tiểu Tình nói gì thế, Hạ Giác chỉ nói là chuyện công việc.
Hừ, hiện tại xem ra, hắn khẳng định là hỏi thăm Tiểu Tình xem tôi thích ăn cái gì đi.
Trên đường tới chùa miếu, tôi nói với bạn tốt chuyện này, bản thân hẳn là không phải bị sao chiếu mệnh đâu, chắc là không cần lên chùa cầu khấn nữa.
Bạn tốt liếc tôi một cái, nói: “Ai nói chỉ có sao chiếu mệnh mới được lên chùa miếu thắp hương chứ. Ngôi chùa kia, cầu nhân duyên rất chuẩn, tiếp đó chính là cầu con cái.”
Tôi: “…”
Bây giờ hối hận còn kịp không?
Hiển nhiên là không còn kịp nữa, bởi vì người lái xe chính là bạn tốt, tôi không có quyền làm chủ, không có tư cách quyết định hướng đi.
Sau khi tới nơi, bị bạn tốt xúi giục (được rồi, kỳ thật là do nội tâm của tôi cũng rất muốn), tôi liền đi cầu bình an.
Tôi nghĩ, nếu ngày mai mà Hạ Giác tỏ tình với tôi, tôi sẽ đem lá bùa bình an này đưa cho hắn, để hắn treo ở trên xe.
Bạn tốt che miệng nói: Ối dồi, tình yêu này chua lè chua lét, tao chịu không nổi rồi.
Sau khi đưa tôi về tiểu khu, bạn tốt cũng theo tôi xuống xe.
“Tao tới xem nhà cậu tao, cậu ấy dọn tới ở khu bên này, tao còn chưa tới bao giờ.”
“Cậu mày cũng ở khu này hả?” Lòng tôi bỗng nhiên nảy lên một dự cảm không tốt lắm.
“Đúng thế, có điều tao không biết là tòa nào, mày chờ tao hỏi chút đã.” Quý Đồng Đồng cầm lấy điện thoại ấn gọi cho cậu của nó, đối phương không nghe máy, con nhỏ quyết định đi về nhà tôi đợi.
Kết quả chúng tôi vừa mới từ trên xe xuống, liền đụng phải Hạ Giác xách theo mấy cái túi từ siêu thị về, cũng đang bước từ trên xe xuống.
“Cậu ơi.” Bạn tốt gọi một câu, trực tiếp tát thẳng vào mặt tôi.
Gọi còn chưa đủ, nó còn lon ton chạy tới, chất vấn: “Sao cháu gọi điện cho cậu mà cậu không nghe?”
“Ồ, không cầm điện thoại.” Ánh mắt Hạ Giác đột nhiên dừng ở trên người tôi, “Nhanh như vậy đã về rồi, leo núi có mệt hay không?”
Mệt, mệt đến vô cảm rồi.
“Còn tốt, còn tốt.” Bạn tốt nghĩ là hỏi mình cho nên liền vội vàng gật đầu trả lời.
Vẻ mặt cô nàng chột dạ liếc tôi một cái, kéo tôi tới giới thiệu: “Cái đó, cháu giới thiệu chút nhé…”
Cô nàng hẳn là không nghĩ tới tôi và “cậu” của nó sẽ gặp lại, rốt cuộc thì tôi cũng từng nói, nếu như tôi mà còn gặp lại cậu của nó thì tôi sẽ tuyệt giao với nó.
Mà chưa đợi nó nói hết câu, Hạ Giác đã nói thẳng: “Không cần giới thiệu, bọn chú quen nhau.”
“Hở?” Vẻ mặt bạn tốt kinh ngạc.
Tôi khóc không ra nước mắt đi tới bên tai nó, nói: “Anh ta chính là… sếp của tao.”
“Ôi đệch… không phải chứ, cậu tao chính là… mày… mày…” Sợ nhỏ nói ra câu nào lỡ miệng, tôi liền nhanh chóng bịt miệng nó lại kéo sang một bên, dùng thanh âm chỉ có nó nghe được nói: “Mày ngậm cái mỏ lại cho tao, dám nhiều lời một chữ, tao sẽ thiến mày.”
Bạn tốt nhiều lần bảo đảm nhất định sẽ không nói ra, lúc này tôi mới buông nó ra.
Một hàng ba người cùng nhau lên lầu, bạn tốt lải nhải nói chuyện, tôi lại chẳng muốn nói một chữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT