Phó Chi đứng trước mặt Lục Dư Mặc, che giúp hắn cái nắng nóng bỏng da bỏng thịt của mặt trời.
Cô nhìn người con trai đang cuộn người trong bóng của mình, suy nghĩ một chút, vừa rồi chàng trai kia dỗ dành bạn gái, lời đầu tiên là ' Nhụy Nhụy, tiên nữ đừng khóc, em vừa khóc, trái tim anh đã tan nát. '.
Phó Chi dựa tròn vẽ hồ lô, vẻ mặt không chút biểu cảm nói: "Mặc Mặc, tiên nam đừng khóc, khóc nhiều sẽ mù mắt."
Cô gái kia không trả lời, Lục Dư Mặc cũng y hệt không nói gì.
Thuật lại cũng phải có chuyên môn, Phó Chi cho rằng ý tưởng này rất khả thi, trí nhớ của cô rất tốt, nhớ lại câu thứ hai ' Nhụy Nhụy tốt nhất, là cậu ta không xứng với em, quãng đường từ nay về sau xin hãy để anh được bảo vệ em! '.
"Mặc Mặc, anh là người tốt, là cậu ta không xứng với anh, sau này anh sẽ cô đơn, lênh đênh giữa dòng đời, nhất định phải chăm sóc tốt bản than." Lại là một giọng điệu khô khan.
Cô gái kia càng khóc to hơn.
Nhưng Lục Dư Mặc thì không, hắn há miệng thở dốc, hình như đã quên cả khóc.
Ừm, hiệu quả vẫn rất tốt.
Phó Chi không muốn lãng phí thời gian, rất tự nhiên nói ra một tràng câu, nghĩ đến: ' không có, không có! Lúc khóc trông em rất đẹp! '.
"Lúc khóc anh rất..." Lời nói đến một nửa, Lục Dư Mặc ngẩng đầu.
Phó Chi đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của hắn, khuôn mặt nhăn thành 3 nếp, ngũ quan không rõ ràng lắm, hơi dừng lại, nói tiếp: "Lúc anh khóc như nào, không đáng đề cập đến."
"..."
Lục Dư Mặc thật sự đã quên khóc.
Cái gì mà Chu Đình Đình, cái gì mà người của Chu gia, hoàn toàn đã quên.
Cả người hắn chết lặng!
Phó Chi nhìn hiệu quả không tồi, chắc chắn tiến độ của quá trình điều trị đã đuổi kịp cặp đôi ở bên xe bán kẹo bông.
Đặc biệt là ở bên kia, cô gái cũng không khóc nữa, chàng trai cũng đưa cho cô ấy một miếng kẹo bông, cái miệng nhỏ nhấp nhấp, sau đó nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, kẹo này đúng là rất ngọt."
Chàng trai hỏi cô ấy: "Trong lòng em đã đủ ngọt ngào chưa? Hứa với anh, sau này đừng dễ dàng rơi nước mắt nữa."
Lục Dư Mặc nhìn theo tầm mắt của cô, hít mũi một cái: "Làm gì vậy?"
"Học tập."
Biểu cảm trên mặt của Phó Chi lúc này ngoài nghiêm túc ra chỉ có nghiêm túc.
Cô rút que kẹo bông gòn ra, vứt cái túi bóng bên ngoài đi, giây tiếp theo, trước mặt Lục Dư Mặc, cô mạnh bạo rứt kẹo và vo tròn chúng lại.
Kẹo bông gòn khổng lồ bị nén lại thành những viên kẹo nhỏ.
Ánh mắt của Lục Dư Mặc dán chặt vào tay của Phó Chi, Phó Chi chú ý đến.
Đầu ngón tay trắng nõn bốc lên một viên kẹo, không do dự mà đưa tới trên tay hắn, giọng điệu vẫn rất khô khan: "Khóc đủ rồi phải không? Vậy thì ăn đi, ăn xong về nhà đừng khóc nữa."
Lục Dư Mặc: "..."
Hắn mới vừa thất tình!
Nhưng vậy thì sao, cứ điều chỉnh bản thân lại thôi, nhân tiện đối phó với một loạt hành động sốt ruột của Phó Chi.
Lục Dư Mặc bỏ viên kẹo vào trong miệng.
Kẹo bông gòn tan trong miệng, ngọt đến béo ngậy, lan tỏa từ cổ họng xuống dưới lồng ngực.
"Chi Chi, không ai ủng hộ tao chơi game cả."
Lục Dư Mặc đi theo phía sau Phó Chi, trầm giọng nói chuyện, có chút phàn nàn trong đó.
Cũng không biết là học nó từ đâu.
Phó Chi theo bản năng quay đầu lại nhìn hắn một cái, khẽ nhướng mày, vừa lúc đi qua chỗ để rác, tiện tay ném cốc trà sữa vào: "Bọn họ không ủng hộ anh... "
Cô dừng một chút, đôi mắt hơi híp lại, nhớ lại cảnh tưởng vào buổi chiều hôm qua, khi anh trai cô chơi game và bị đuổi giết khắp nơi.
Mới bắt đầu chưa được 5 phút, kẻ địch bên kia đã lấy được 6 cái đầu.
"Vậy thì anh phải ngẫm lại, có phải bản thân quá cùi bắp hay không."
Lục Dư Mặc: "???"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT