Cơ bản một ngày chỉ ngủ từ 4 đến 5 tiếng, cuối cùng cũng gom được 5 vạn.
Hắn hẹn gặp Chu Đình Đình tại một quán cà phê gần Lục gia.
Nghe được Lục Dư Mặc tới đưa tiền, trong lòng Chu Đình Đình đặc biệt vui vẻ, suốt quãng đường từ Chu gia đến quán cà phê, trên mặt vẫn luôn treo một nụ cười.
Cô ấy kiên nhẫn đợi ở quán 10 phút, sau đó nhìn thấy Lục Dư Mặc từ từ đi vào quán cà phê với tinh thần mệt mõi.
Quầng mắt thân đen, lòng trắng nổi tơ máu.
Nhìn trạng thái này của Lục Dư Mặc, Chu Đình Đình sửng sốt một chút.
Cô ấy cau mày, trong lòng cũng đoán ra được, chắc hẳn người kia đã chơi game suốt đêm.
Có hơi khinh thường, tuy rằng Lục gia thật sự có tiền, nhưng Lục Dư Mặc vẫn là một đứa ngốc không thể hỗ trợ công việc, ở chung với nhau là một sự hạ thấp cô ấy quá mức.
Nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ rất quan tâm: "Dư Mặc, anh bị bệnh sao? Nhiệt độ buổi sáng và buổi tối mấy ngày gần đây thay đổi rất lớn, anh phải chú ý mặc ấm một chút, đúng rồi, hôm nay anh mang cho em tiền phẫu thuật cho mẹ sao?"
Đối mặt với đối mắt mong chờ và đầy sự ỷ lại của Chu Đình Đình, Lục Dư Mặc thật sự không nỡ nói ra, hắn xoa xoa hai mí mắt đang rũ xuống, khàn giọng nói: "Trong tấm thẻ này có 4 vạn, em cầm lấy để chạy chữa trước, còn về các chi phí khác..."
"Cái gì?! Chỉ có 4 vạn!" Lục Dư Mặc vừa nói đến một nửa đã bị cắt ngang.
Vẻ mặt của Chu Đình Đình mất kiên nhẫn: "Dư Mặc, anh cũng biết là bệnh tình của mẹ em không thể kéo dài mà, hiện tại bà ấy đang rất cần tiền, trước giờ em cũng chưa hề yêu cầu anh cái gì, đây là lần đầu tiên, chỉ là 50 vạn mà thôi, từng đó mà Lục gia bọn anh không thể cho nổi sao?"
Nhưng việc nuôi Chu gia không phải trách nhiệm của Lục gia.
Lục Dư Mặc biết rõ điều này, cho nên hắn cũng chỉ xin ba mẹ giúp đỡ, chứ không nháo nhào đòi hỏi bất cứ cái gì.
Hắn tránh đi ánh mắt của Chu Đình Đình, im lặng vài giây rồi lại thấp giọng nói: "4 vạn là tất cả những gì anh có thể đưa cho em, anh có thể vì em mà nỗ lực hết mình, nhưng anh thật sự không có khả năng đưa cho em 50 vạn."
Mới chỉ có một tuần, với địa vị của hắn, căn bản đã nếm được hết mùi vị đắng cay, sự nhục nhã và đau lòng.
Lòng tự trọng của thanh thiếu niên thật ra là một thứ vô cùng mỏng manh, cần được che chở và bảo vệ.
Nhưng tình hình đã ép buộc con nhà người ta.
Lục Dư Mặc nói: "Anh có hỏi một người bạn, em có thể đi khai báo một cái sổ hộ nghèo để có thể nhận được nguồn tài trợ từ xã hội."
Chu Đình Đình mím chặt môi, tâm trạng tốt ban đầu đã bị mây đen kéo tới bao phủ.
Cô ấy trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Dư Mặc, một lát sau lại nói: "Anh có biết nhận tiền tài trợ từ xã hội mất mặt như nào không? Anh tại sao có thể bắt em đi làm nó?!"
Hơn nữa không phải mẹ cô ấy không làm phẫu thuật sẽ chết đến nơi, cô ấy có thể lấy tài liệu chứng minh ở đâu ra!
Lục Dư Mặc chưa kịp phản ứng, điện thoại của hắn đã đổ chuông.
Đầu dây bên kia là một nữ thu ngân: "Xin chào, xin hỏi là Lục Dư Mặc tiên sinh có đúng không? Máy chơi game mà anh đặt mua cho cô Phó Chi ở quầy của chúng tôi hai ngày trước đã có hàng trở lại, chỉ cần anh thanh toán 8 nghìn tệ còn lại, chúng tôi sẽ giao hàng đến tận nhà cho anh."
Âm thanh trong điện thoại hơi lớn, thậm chí còn truyền thẳng vào tai của Chu Đình Đình.
Cạch một tiếng.
Đó là tiếng nắp đậy cốc cà phê bị Chu Đình Đình đập xuống mặt bàn.
"Lục Dư Mặc, mẹ em bây giờ đang nằm trên giường bệnh cần tiền, anh cứ suốt ngày chơi game còn chưa tính, giờ lại lấy tiền tiêu vặt của mình mua máy chơi game cho Phó Chi, anh đúng thật là vô lý!"
Giọng của cô ấy rất to, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cầm lấy thẻ ngân hàng trên bàn, xoay người rời đi.
Chu Đình Đình tức giận không hề nhẹ, bước từng bước rất nhanh đến đứng dưới bóng cây ngoài tiệm cà phê.
Cô ấy đang đợi Lục Dư Mặc nhận sai.
Nhưng Lục Dư Mặc không có đi ra.
Không cho cô ấy tiền cũng không sao, nhưng lại đối xử tốt với Phó Chi như vậy.
Điều này có nghĩa là không hề coi trọng người bạn gái là cô ấy đúng không?
"Anh không được phép trả số tiền còn lại cho máy chơi game của Phó Chi, số tiền đó phải giữ lại để cho mẹ em khám bệnh." Chu Đình Đình gửi một tin nhắn đến wechat của Lục Dư Mặc, giọng điệu vô cùng uất ức.
Qua mười mấy phút, bên kia gửi về hai chữ.
"Không được."
Chu Đình Đình cảm thấy buồn cười: "Anh có phải là chưa phân biệt rõ ràng lắm nhỉ, em mới là bạn gái của anh. Chẳng lẽ vì em xin tiền chữa bệnh cho mẹ nên anh mới chán ghét em? Không phải lúc trước anh còn vì em mà bỏ nhà đi sao? Chỉ vì Phó Chi, anh có cần phải quan tâm cậu ta nhiều như vậy trong thời gian đặc biệt này không?"
Lục Dư Mặc không trả lời.
Sau khi trải qua một tuần lễ, không để đánh cũng không thể mắng lại, đã làm cho hắn sớm cảm thấy buồn bực.
Dường như cũng trưởng thành hơn rất nhiều, có thể giải thích cho lý do bỏ nhà ra đi trước đây của mình là do Phó Chi mang lại, đáng lẽ hắn phải làm cho cô có một sự bối rối 'ăn nhờ ở đậu'.
Hắn nhìn chằm chằm vào tin nhắn, thất thần một lúc rồi uống sạch ly cà phê trên bàn, suy nghĩ mới trở nên minh mẩn hơn, cổ họng cũng không còn khô khốc như lúc trước.
Lục Dư Mặc không muốn giải thích rằng hắn đang cày thuê game, nhưng bị hiểu lầm, trong lòng hơi có chút khó chịu, gửi thêm một tin nhắn: "Tình huống hiện tại của em có thể nhận được tài trợ."
"Hơn nữa, Phó Chi là được mẹ anh đưa về Lục gia, Lục gia cần nó, nó cũng là em gái của anh, anh cũng phải có trách nhiệm như một người anh trai, anh không chỉ là bạn trai của em, mà cũng là anh trai của nó."
Hai dòng tin nhắn, chưa hề đặt bản thân vào vị trí của cô ấy để suy nghĩ.
Chu Đình Đình ấm ức muốn khóc.
Cô ấy nhìn vào phía trong tiệm trừng mắt một cái, một lúc sau, bắt taxi và rời khỏi quán cà phê, mắt không thấy tim không đau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT