Phó Chi bật âm thanh của máy tính lên mức cao nhất, giọng nói tức giận của Lệ lão gia cũng truyền ra theo: "Chi Chi, cháu nói với nó, ta không có cái loại cháu trai suốt ngày lên mạng ném tiền cho mấy đứa con gái, bảo nó cũng đừng vác mặt về nhà nữa, bằng không ông đây sẽ đánh gãy hai cái chân nó!"
Lệ Nam Lễ: "..."
Lệ lão gia rất tức giận, Lệ Nam Lễ vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy cô gái nhỏ bên canh nhẹ giọng nói trước: "Con cháu đều có phúc khí riêng của mình, ông không cần tức giận, làm tổn hại đến sức khỏe. Hơn nữa anh trai cũng không phải mỗi ngày đều lên mạng cho tiền các chị gái."
Dừng một chút, mở miệng nói: "Anh ấy chỉ là muốn chơi đùa, hôm nay vừa lúc bị cháu bắt gặp."
Lệ Nam Lễ: "???"
Lệ lão gia đã hiểu.
Làm gì có ai ra bờ sông mà không ướt giày? Hôm nay bắt được một lần, nếu không bắt được thì làm sao?
Nếu nói sẽ không tái phạm, Lệ lão gia đều không tin!
Trong phòng khách im lặng vài giây.
Sau đó, Phó Chi nghe được từ đầu bên kia, quản gia của Lệ gia đang hỏi ông ấy: "Ngài đang nhìn gì vậy? Là muốn tìm thứ gì đó sao?"
Giọng điệu của Lệ lão gia không mang theo chút cảm tình: "Dao mổ heo của tôi đâu?"
Lệ Nam Lễ: "..."
Lệ lão gia đã hoàn toàn điên rồi: "Chi Chi, nói cho nó, nó với cái cô MC gì đó sống với nhau cho hết đời đi! Đồ cháu trai bất hiếu! Ông sẽ coi như nó chưa từng được sinh ra!"
Nói xong liền "Bụp" một tiếng, cúp điện thoại đi tìm dao.
Tầm mắt của Lệ Nam Lễ dừng trên người Phó Chi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp tỏa ra một chút màu sắc lạnh lùng.
Sau một lúc lâu, hắn mới cử động khóe miệng, giống như rất có hứng thú, đặc biệt là khi phát hiện một bộ dáng khác của Phó Chi ngoài sự thờ ơ.
"Bạn nhỏ."
Giọng điệu của hắn chắc nịch: "Em giận anh trai à?"
Lệ Nam Lễ nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt, chính là câu "Không làm việc đàng hoàng" làm cô gái nhỏ không vui.
Cô gái nhỏ để mặt mộc trông rất thuần khiết, thanh tú.
Phó Chi không nói chuyện, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm hắn.
Lệ Nam Lễ hiểu ra: "Sau này anh trai sẽ không nói như vậy nữa."
Phó Chi cảm thấy cháu trai nhỏ của mình vẫn chưa hiểu lắm.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe hắn nói: "Nhưng mà cái kiểu phát sóng chơi game này, trên mạng rất loạn, huống hồ... "
Sợ Phó Chi không vui, Lệ Nam Lễ lấy lùi làm tiến: "Em không phải người chơi chuyên nghiệp, cũng không ký hợp đồng với công ty nào, không có ai hướng dẫn, chơi game cũng không kiếm tiền được, nếu em thiếu tiền cứ nói với anh trai."
Nhưng yêu qua mạng rồi lừa tiền sẽ bị mọi người phỉ nhổ!
Phó Chi muốn dạy cho cháu trai tuân thủ luật pháp, nhưng vừa nói được chữ "Cháu...", sau lưng đã vang lên âm thanh thông báo của Doujin.
Từ dưới màn hình máy tính có mỗi chuỗi tên lửa phóng thẳng lên, góc trên bên phải liền hiện lên "Tên lửa x99", trong đó còn có cả Xuyên Vân Tiễn x99 và mỹ nhân ngư x99.
Trong Doujjin, một mỹ nhân ngư là 1288 tệ, tên lửa là 500 tệ, Xuyên Vân Tiễn là 288 tệ.
Phó Chi trong nháy mắt quên hết mọi thứ, nhẹ giọng nói: "Nhưng cô nhỏ cảm thấy phát sóng trực tiếp chơi game cũng khá tốt, rất có tiền đồ."
Lệ Nam Lễ: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT