Sau một đêm trằn trọc của Phó Chi, là bị tiếng tin nhắn liên tục gửi tới đánh thức.
Ting ting ting ting.
Giống như muốn đi đòi mạng người khác.
Cô duỗi duỗi chân, cố nén tức giận rời khỏi giường, ngoại trừ Lục Cảnh Thanh sáng sớm đi ra ngoài công tác, Lục Dư Thâm và Hứa Vi cúi đầu gọi điện thoại ở phòng khách.
Phó Chi vừa xuống lầu liền thấy hai người kia.
Hứa Vi tâm tình có chút phức tạp.
"Cũng đã 7 giờ rồi, điện thoại anh trai con sao còn chưa bắt máy? Chúng ta không phải nói hôm nay cùng nhau về nhà cũ sao?".
Lục Dư Thâm nhàn nhạt nhìn mẹ mình một cái, ánh mắt kia như muốn nói rằng: ' Điện thoại không bắt máy được, trong lòng mẹ không phải rõ nhất sao? '
Hứa Vi đang tỏ vẻ là mình thật sự không biết, sau đó lại thấy con gái xuống lầu, không thèm quan tâm cái khác, cao hứng mà vẫy vẫy tay: "Chi Chi, tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Thật ra là rất không ổn, cô quên để điện thoại chế độ im lặng, hơn nữa lại là môi trường mới, cần phải có thời gian thích nghi. Nhưng đối mặt với đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của Hứa Vi, Phó Chi cuối cùng vẫn tự mình nhận: "Khá tốt.".
Hứa Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vậy mau tới ăn sáng đi.".
Phó Chi nghe lời đi qua, chờ Cô ăn xong bữa sáng, điện thoại Hứa Vi cũng chưa kết nối được.
Nghĩ đến con gái tối qua còn hỏi về anh trai lớn, sợ con gái nghĩ nhiều, Hứa Vi đặc biệt giải thích nói: "Anh trai con bận học, hiện tại chắc đang học ở trong lớp, mẹ tạm thời cũng không liên lạc được với nó, chờ nó trở về sẽ cùng con giới thiệu được không nào?"
Cô ấy cũng đã tận dụng hết chất xám, đem Lục Dư Mặc trở thành một cậu bé ngoan, toàn tâm toàn ý lo cho việc học.
Phó Chi uống một hợp nước: "Đều được."
Hứa Vi: "..."
Có cảm giác con gái mình không mong chờ người anh trai lớn cho lắm.
Hứa Vi hy vọng gia đình có thể hòa thuận tốt đẹp, vì thế tận tâm tận lực giải thích cứu vớt hình tượng con trai: "Chi Chi, nhà chúng ta nề nếp rất ngay thằng, anh cả con chưa bao giờ đi chơi đêm, nhất định là đang suy nghĩ lung tung, phải học tập thật tốt để làm gương cho con, chứ không phải ý kiến với việc cái tới đây."
Điện thoại của Phó Chi được đặt tùy tiện cạnh chân.
Tuy rằng mới vừa để im lặng, nhưng tin nhắn vẫn như cũ được gửi đến liên tục từng cái, màn hình thỉnh thoảng lại sáng lên, từ trên xuống dưới:
"Thẻ tích kiệm của bạn với số đuôi 1010 đã trả 8 nhân dân tệ cho Little Greedy Cat Spicy Mix vào lúc 23:00 ngày 8 tháng 9."
"Thẻ tích kiệm của bạn với số đuôi 1010 đã trả 30 nhân dân tệ cho Khách Sạn Se Duyên vào lúc 23:20 ngày 8 tháng 9."
"... Vào lúc 5:10 ngày 9 tháng 9 đã trả 8 nhân dân tệ cho Café Internet Phi Vũ"
"...."
Lần mới nhất cho đến thời điểm hiện tại là tiêu 5 tệ tại cửa hàng trang sức Five Sisters.
Hứa Vi: "Mẹ thề là anh trai con đang ở bên ngoài học tập, con đừng có lo lắng nữa nhé?"
Phó Chi: "...."
Phó Chi – người đã nhìn thấu mọi chuyện – hướng về phía Hứa Vi nghiêm túc nói: "Con không quan tâm lắm." Dù sao đều là sự thật.
Bất quá.
"Anh cả có thích tiết kiệm tiền không?" Phó Chi quét mắt qua tin nhắn, trong giọng nói khó được có vài phần chần chờ.
Người phụ nữ vốn đang dựa trên sofa, nụ cười rạng rỡ liền bị nén lại vài phần, tuy rằng không hiểu con gái vì cái gì đột nhiên hỏi cái này, nhưng bất quá sắc mặt cô ấy còn đổi nhanh hơn cả lật bánh tráng: "Không, nó là đứa thích tiêu xài."
Khách sạn ở nơi tốt nhất, đồ cũng phải mua những thứ xa xỉ nhất, tóm lại người mẹ ruột còn có thể không hiểu con trai mình ở chỗ nào.
Phó Chi: "??"
Rất khó hiểu đó nha.
Lục gia kỳ thật rất có tiền, tổ tiên là dựa vào bất động sản làm giàu.
Nhà cũ cách biệt thự Lục gia không xa lắm, 10 giờ sáng, chiếc xe Land Rover dừng ở trước cửa nhà cũ.
Mới vừa xuống xe, Hứa Vi liền kéo tay Phó Chi lại: "Gia đình bác cả của con ở cùng bà nội con tại nhà cũ, anh họ Dư Bạch không có về nhà, chú ba và dì ba mang theo em họ Dư Đình ra nước ngoài cho nên con sẽ không gặp được. Một lúc nữa vào nhà cũ, con cứ theo mẹ mà gọi người, nhưng ngàn vạn lần không được nhầm lẫn giữa bác gái và bà nội, con biết không?"
Với sự nghiêm túc như vậy, nếu không phải bác gái cả của Phó Chi quá sốt ruột, kia hẳn là thật sự đem Phó Chi trở thành đứa trẻ ba tuổi, cái gì cũng tận lực lo lắng.
Cũng may Phó Chi rất hiểu chuyện, gật gật đầu: "Mẹ yên tâm."
Lục Cảnh Thanh nghẹn giọng ở câu nói ' Chi Chi chỉ là học tập không tốt, không phải đầu óc không tốt ', chung quy vẫn là không dám nói ra.
Nhà cũ lầu trên.
Bạch Dao vẫn luôn ở trong phòng cắm hoa.
Lúc này nghe thấy giọng nói bên ngoài biệt thự, liền đứng ngồi không yên, cành hoa trên tay vị bóp đến biến dạng, bà đẩy đẩy con gái bên cạnh.
"Con nói nhà cô hai con rốt cuộc nghĩ như thế nào, đứa con trai ngốc còn chưa chăm sóc nổi, lại tiếp tục đem về một đứa con gái ngu xuẩn, đúng là coi cái nhà trở thành vườn bách thú, chó mèo hoang đều đem về!"
Lục Sơ Uyển cũng là hôm qua mới nghe nói việc này, cô theo tầm mắt của Bạch Dao hướng xuống dưới lầu liếc nhìn một cái.
Bạch Dao lại không quen nhìn khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của Phó Chi, vẻ mặt không vui nói: "Tuổi còn trẻ mà lại sở hữu khuôn mặt hồ ly như vậy, vừa thấy chính là không an phận, loại người từ cô nhi viện đến thì có chỗ nào tốt, không chừng có không ít tật xấu đâu!"
"Mẹ!" Lục Sơ Uyển nhíu lông mày, bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch Dao.
Cô gái mang một áo ngắn tay màu trắng, phía dưới là một cái váy ngắn màu hồng nhạt, càng siết lấy cái vòng eo tinh tế.
Cô là khuôn mặt hình trái xoan tiêu chuẩn, thanh tú lại kiều diễm, giọng nói lại nhẹ nhàng, nhưng làm Bạch Dao bất mãn cực kỳ.
"Con kêu mẹ làm gì?! Bộ mẹ nói sai gì à!" Bạch Dao đem bó hoa trên tay ném ra chỗ khác: "Cô hai của con có cháu gái như con rồi còn không biết hài lòng, như thế nào cũng phải chạy ra đi nhận nuôi một đứa con gái! Lục gia sau này phải tốn bao nhiêu tiền để nuôi dưỡng nó chứ?"
Cổ phần của Lục gia vẫn nằm trong tay Lục lão phu nhân, con trai của Lục Cảnh Thanh cũng không có gì nổi bật, chú ba bên kia tương đương với ở rể nhà gái, không cần suy xét trong phạm vi, lão phu nhân ngày nào đó qua đời, số tiền này cũng là giữ lại cho con trai con gái của bà.
Hiện tại lại đem tiền của con gái bà để nuôi dưỡng Phó Chi, dựa vào cái gì a?
Lục Sơ Uyển không quá để ý, Bạch Dao lại càng thêm bực bội: "Con đang làm cái gì vậy!"
"Con sắp xếp lại chút quần áo đưa cho Phó Chi."
"Đưa cái gì mà đưa!? Bộ quần áo nào trong tủ của con có cái nào rẻ? Loại người thấp kém như Phó Chi được xếp ngang hàng với con, con như thế nào liền một chút đều không nóng nảy?"
Bạch Dao tính tình thất thường, còn thích chiếm tiện nghi, mặc dù tủ quần áo hàng hiệu của con gái đều là Hứa Vi đưa, tiền cũng chính là Hứa Vi cho, bà vẫn là đau lòng không muốn cho đi.
Ngược lại là Lục Sơ Uyển, cực kỳ rộng lượng: "Quần áo mùa mới cô hai cũng đã sớm đặt cho con, con lại không thiếu quần áo để mặc. Hơn nữa nhưng bộ được xếp ra này đều là kiểu trái mùa con không thích, Phó Chi mới vừa đón từ nông thôn đến Lục gia, chính là cần một ít quần áo để giữ thể diện, con bé ăn mặc không tốt chẳng phải người mất mặt là lục gia sao?"
Cứ cho là vậy đi, Bạch Dao vẫn là không thoải mái, hờn dỗi đi xuống lầu: "Cũng là một đứa người nhà quê, lại là cô nhi, nếu không phải dính chút hào quang từ con, đời này đều không mặc được thứ quần áo tốt như vậy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT