Thẩm Từ Châu ngồi ở khán đài, chậm rãi thở ra một hơi, vành mũ màu đen che đi đôi mắt phượng màu nâm sẫm, đầu ngón tay tinh tế kẹp chặt chiếc điện thoại di dộng.
Ánh đèn hội trường chiếu tới, các đường cong được phơi bày đủ khiến người ta có những suy nghĩ bậy bạ.
Trước sau chưa đầy nửa phút.
Lục Sơ Uyển lấy tay che lại chỗ eo bị hở ra, hai mắt đỏ bừng, chạy nhanh từ trên sân khấu xuống.
"A! Nữ thần của tôi bị làm sao vậy? Quần áo làm sao có thể rách được? Là ai bắt nạt nữ thần của tôi, tôi giết hắn!!"
Thẩm Từ Châu vỗ vỗ nam sinh đang nói, lúc người kia vừa quay đầu lại, không nhanh không chậm nói: "Bạn học này, tối nay ra đường nhớ cẩn thận, tôi dùng tiền thuê xe đâm chết cậu."
Không đợi người kia phản ứng, hắn liền đứng dậy rời đi, sau đó lại gửi tin nhắn cho Phó Chi: "Chị họ này của cô có lẽ rắc rối hơn anh trai cô nhiều, điển hình như là lớn lên xấu xí mà tưởng mình hay lắm, bên này tôi kiến nghị nên nhanh chóng đem người đến ám sát, để tránh gây nguy hiểm cho sự an nguy lâu dài của Lục gia."
Phó Chi không có trả lời lại.
Hậu trường, toàn bộ phòng hóa trang, đều có thể nghe thấy tiếng khóc đến tê tâm phế liệt của Lục Sơ Uyển.
Chiếc váy lụa màu trắng trên người bị rách một mảng, từ góc độ của Từ Đồng Đồng có thể thấy rõ bộ nội y màu trắng bên trong của cô ấy.
Kỳ thật không riêng gì cô ta, cho dù Lục Sơ Uyển sợ mất mặt nên nhanh chóng che lại, nhưng vào giờ khắc cuối cùng, mọi người trong hội trường đều đã trông thấy hết...
Lục Sơ Uyển và Chu Đình Đình giống nhau, đều đi theo con đường nữ thần thuần khiết trong trường học.
Nhưng hiện tại...
Đại tiểu thư làm sao có thể chịu nổi ủy khuất như vậy, cô ấy ôm mảnh vải trước ngực lại, trốn vào trong lòng Bạch Dao không ngừng khóc lóc.
Bạch Dao dỗ dành vài câu cũng không có tác dụng gì, vô thức nhìn về phía Phó Chi, như thể nhớ ra điều gì đó, liền nói: "Là mày đúng hay không? Mày lúc nãy vừa nói Uyển Uyển sẽ hối hận! Biết ngay mà, vùng khỉ ho cò gáy chỉ tạo ra lũ người dối trá, nhất định là mày ghen ghét vì Uyển Uyển xinh đẹp nên đã động tay động chân vào cái váy, hại Uyển Uyển nhà chúng ta xấu mặt!"
"Chiếc váy là may từ vải lụa chính gốc, không có độ co dãn."
Phó Chi kéo những viên đá quý bị hỏng trên váy, sau đó ngẩng đầu ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Bác gái đừng kiếm cớ nữa, là do chị ấy quá cỡ."
"Phó Chi, mày...!"
Phó Chi lườm một cái: "Tôi?"
Bạch Dao bị Phó Chi làm cho nghẹn một cục máu ở họng.
Bà ta biết là đứa cháu gái này không đơn giản, bộ dáng lúc trước ở nhà cũ Lục gia cũng là giả bộ!
Bạch Dao nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên từ ghế trên đứng dậy, giống như nổi cơn điên, lấy chiếc sườn xám trên bàn trang xuống xuống, cầm kéo cắt đi, hét lớn: "Mày cũng chỉ là một đứa con gái nuôi mà thôi, váy của Uyển Uyển nhà chúng ta hỏng rồi, mày cũng đừng nghĩ đến việc có váy đẹp đi khoe khoang!"
Hứa Vi vội vàng chạy tới chột lấy, khi Bạch Dao buông tay ra, chiếc sườn xám màu đen đã bị cắt một đường từ trên cổ áo xuống.
"Bạch Dao, chị làm cái gì vậy!" Hứa Vi chạm vào sườn xám trên tay, cả người giận đến run lên.
"Quản tôi sao?" Bạch Dao ném cây kéo lên bàn: "Nếu đã là đồ đưa cho Uyển Uyển, tôi là mẹ nó, muốn làm gì với cái váy chả được, không liên quan chút gì đến cô cả!"
Nói xong, còn trợn mắt trắng nhìn Phó Chi.
"Mày muốn mặc đẹp lên thi đấu sao, cứ nằm mơ đi!"
Chờ Bạch Dao hét xong, ngoài cửa, Thẩm Từ Châu mặc áo khoác đồng phục cấp ba mới mở cửa, đôi chân dài đi lên trước một bước, dựa vào tường, vẻ mặt có chút chán nản nói: "Phó Chi, lễ phục của cô tới rồi."
Hứa Vi ngẩn ra một chút, còn chưa kịp hoàn hồn, Tô Tỉnh liền chạy ào ra cửa.
Thẩm Từ Châu ném hộp quà trong tay qua, trên người hắn nồng nặc mùi thuốc lá, giọng khàn khàn lạnh lùng nói: "Phí giao hàng hai trăm."
Nhắc tới tiền, Phó Chi phớt lờ hắn.
Vẫn là Tô Tỉnh, ngoan ngoãn từ trong túi đem điện thoại móc ra, quét mã trả tiền.
Thao tác nhanh nhẹn, vừa thấy chính là một phú bà.
Thẩm Từ Châu nói: "Chị gái nhỏ, thêm bạn tốt đi, về sau cô ấy thiếu tiền thì chị trả giúp đi."
Tô Tỉnh rất kích động, cảm thấy cô ấy cuối cùng cũng không phải là một người vô dụng đối với Phó Chi, cười tủm tỉm: "Được nha, được nha! Tâm nguyện của tôi chính là được tiêu tiền cho Chi Chi!"
Phó Chi: "..."
Tô Tỉnh lon ton đem chiếc hộp đặt lên trên bàn: "Chi Chi, tớ mở ra giúp cậu!"
Thấy người gật đầu, Tô Tỉnh nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong chiếc hộp mạ vàng là một bộ váy lụa màu vàng nhạt được xếp ngay ngắn, trên váy được may lên các bức tranh thủy mặc rực rỡ và văn minh của Hoa Quốc.
Trên cùng có một phong thư, ký tên người thiết kế: Lê Lạc.
Tô Tỉnh lấy chiếc váy dài ra khỏi hộp quà.
Từ Đồng Đồng chỉ đại khái nhìn lướt qua chứ không nhìn kỹ, sau đó ác ý nói: "Đây là miếng giẻ rách 9.9 miễn phí trên Taobao à! Nhìn qua một chút lộng lẫy cũng không có, cũng chưa chắc đã đáng giá bằng bộ đồng phục trên người của tôi! Phó Chi, không phải là tôi không nói với cậu trước đâu, tiếng Anh cậu đã không nói được rồi, lễ phục cũng chẳng đủ đẹp, cậu cứ như vậy lên trên sân khấu không sợ bị mất mặt sao?!"
"Đồng đồng nói rất có lý, đối với dịp quan trọng như này, ăn mặc đẹp chính là phép lịch sự tối thiểu nhất với người khác! Cậu mang cái hàng vỉa hè này lên sân khấu cũng chính là không tôn trọng mọi người!"
"Ý của tôi đúng là như vậy đấy!" Từ Đồng Đồng nghe thấy có người hùa theo ý của mình, đắc ý hếch cằm, liếc nhìn Lục Sơ Uyển đã thay quần áo và đang ngồi trên ghế lau nước mắt, đảo mắt nói: "Uyển Uyển, tớ nhớ là cậu có không ít đồ đặt may cao cấp, hay là cậu kêu người mang đến cho Phó Chi một bộ đi, tùy ý chọn một bộ cũng tốt hơn so với miếng giẻ rách trên tay cậu ta!"
Phó Chi dựa vào bàn trng điểm, đang trả lời tin nhắn.
Nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, từ chối: "Không cần."
Giọng nói của cô không nhanh không chậm nói: "Số đo của chúng tôi không giống nhau."
Từ Đồng Đồng nghẹn một cái.
Phó Chi năm lần bảy lượt nói về số đo, tâm lý của Lục Sơ Uyển không thể suy sụp hơn nữa, giờ phút này ngồi ở ghế trên, sắc mặt u ám, móng tay như muốn đâm sâu vào phần thịt trong lòng bàn tay.
"Ý tôi cũng không phải như vậy! Uyển Uyển có dáng người tiêu chuẩn, kích cỡ của cậu không giống với cậu ấy thì vẫn có thể sửa nha! Còn tốt hơn việc mặc mấy cái đồ vỉa hè lên sân khấu!" Từ Đồng Đồng điều chỉnh rất nhanh chóng, cười hì hì nói: "Tôi nhớ rõ lễ phục của Uyển Uyển tham gia các cuộc thi trước đây đều quyền góp cho trường, tất cả đều ở sau hậu trường, tôi biết nó ở đâu, để tôi đi lấy cho cậu nha!"
Chưa đầy nửa phút, Từ Đồng Đồng lấy một chiếc váy trong tủ lễ phục ra, quan tâm nói: "Tôi biết cậu muốn thể hiện trên sân khấu, hiện tại, đây đều là những bộ váy mà Uyển Uyển không muốn mặc nữa, tuy rằng đã là kiểu cũ, nhưng tốt xấu gì nó cũng được mua với giá hàng chục nghìn tệ, còn chưa được mặc qua mấy lần!"
Đây là lễ phục mà năm trước Lục Sơ Uyển đã mặc qua, Phó Chi bây giờ mặc lại, nhất định sẽ làm trò cười cho mọi người.
Bạch Dao biết điều này, thẳng lưng lại, thấy vậy rát vui mừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT