Phó Chi ở trong phòng thay đồ không bao lâu đã nhận được điện thoại từ bên chuyển phát nhanh, chiếc váy của Hứa Vi làm cho cô đã tới rồi, cô nhìn Tô Tỉnh còn đang dụi mũi.

Cảm thấy Tô Tỉnh rất giống mẹ cô, đều là vòi nước, chạm nhẹ một cái, ống nước sẽ bắt đầu phun ra, ngăn lại không nổi.

Cô thở dài, lôi kéo cô ấy cùng đi đến phòng bảo vệ lấy đồ chuyển phát nhanh.

Vừa rời đi, đám nữ sinh trong phòng thay đồ liền náo nhiệt.

Đa số tham gia hùng biện tiếng anh là nữ sinh, hầu hết trong số đó đã thay xong đồ và xoay quanh Lục Sơ Uyển nói chuyện.

Mãi cho đến khi có người vào đưa lễ phục: "Lục Sơ Uyển, Phó Chi, lễ phục đã được giao tới, đến lấy nào."

Lục Sơ Uyển vừa mới trang điểm xong, đè đè giữa lông mày, cô ấy không quá thích người khác đặt tên mình và Phó Chi gần nhau.

Từ Đồng Đồng cầm đồ chuyển phát nhanh đến bàn trang điểm.

Bởi vì đều là hộp của Cẩn Mặc, chỉ nhìn bề ngoài cũng không thể biết đâu là lễ phục của Lục Sơ Uyển, Từ Đồng Đồng dứt khoát mở cả hai hộp đồ ra.

Bên phải là một chiếc sườn xám màu đen, sử dụng kỹ thuật thêu truyền thống của Hoa Quốc, ở trên váy thêu một bông mẫu đơn lớn, lộng lẫy cao quý. Mà bên trái lại là một chiếc váy lụa trắng được đính đá quý, đường nét mượt mà, mặc dù sử dụng kiểu dáng tươi trẻ đang thịnh hành hiện nay, nhưng với sự tô điểm của đá quý, rõ ràng đã đem thiết kế của toàn bộ chiếc váy lộng lẫy hơn rất nhiều.

Các cô gái có mặt ở đây cũng ương đối hiểu biết, tầm mắt không thể rời khỏi chiếc váy lụa kia: "Cẩn Mặc từ khi nào lại cho ra kiểu váy như thế này vậy? Những viên đá quý trên chiếc váy sao lại nhìn giống kim cương thế!"

"Uyển Uyển, chiếc váy này là ai đặt cho cậu vậy? Đẹp quá, tớ nhìn mà cũng muốn mặc thử!"

"Là cô hai tặng cho tớ. Cô hai biết tớ tham gia cuộc thi nên mới đặc biệt tới Cẩn Mặc đặt váy cho tớ, cũng không phải đồ gì đáng giá, nếu cậu thích, sau khi thi xong tớ sẽ cho cậu." Lục Sơ Uyển theo bản năng chạm vào chiếc váy, liếc mắt qua sườn xám bên cạnh, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Đồng đồng, tớ đi thay đồ trước, nếu Phó Chi trở về, cậu nhớ đưa sườn xám cho con bé nha."

Từ Đồng Đồng gật đầu.

Lục Sơ Uyển đi vào phòng thay đồ, hơn ba phút sau, cô ấy mới chậm rãi đi ra, hai tay xách theo làn váy, ánh đèn phòng trang điểm chiếu xuống người cô ấy, làm cho những viên đá quý thêm lấp lánh.

Chiếc váy đính đá quý làm cho Lục Sơ Uyển toát lên một vẻ tiên tử không dính chút bụi trần.

Cô ấy cong môi cười, ngay cả thợ trang điểm trong phòng cũng nhận ra tâm trạng của cô ấy rất tốt.

Từ Đồng Đồng đi lên bên cạnh: "Woa" một tiếng: "Uyển Uyển, chiếc váy này thật đẹp quá đi, giống như sinh ra đã dành cho cậu vậy đó, cậu là tiên nữ sao, trời ạ!"

Lục Sơ Uyển sờ sờ vào dây đeo và phần thắt lưng có chút chật, hơi đỏ mặt: "Được rồi, đừng chọc tớ nữa, tiên nữ cái gì chứ. Đều là cô hai của tớ mắt nhìn tốt, đặt váy rất đẹp."

"Cậu phải đẹp mới có thể làm đẹp bộ váy này được!" Có nữ sinh hâm mộ nói: "Cô hai của cậu đối với cậu thật tốt nha, giống như con gái ruột vậy!"

Lục Sơ Uyển nhìn qua chỗ ngồi của Phó Chi và chiếc sườn xám màu đen kia, bởi vì vòng eo có chút không vừa, cô gần như phải hít vào mới có thể nói chuyện: "Cô hai từ nhỏ đã rất thương tớ rồi."

Dứt lời, không hề ngoài ý muốn lại nhận thêm một trận hâm mộ.

Bởi vì Lục Sơ Uyển là người đầu tiên lên dự thi, sau khi thay đồ xong, liền ra ngoài để làm quen với địa điểm tổ chức.

Lúc Phó Chi quay lại, chỉ nhìn thấy chỗ của cô đặt một chiếc sườn xám.

"Đó là lễ phục mà mẹ cậu đã gửi đến." Bên cạnh Phó Chi có một cô gái lên tiếng nhắc nhở.

Mặc dù bộ sườn xám đen cao cấp không tin xảo bằng chiếc váy lụa đính đá quý, nhưng là phiên bản giới hạn của Cẩn Mặc, cũng không phải thứ có thể mua nổi bằng tiền.

Nói không ghen tị, chắc chắn là giả.

Phó Chi nhíu mày, lấy chiếc sườn xám ra, dưới chiếc hộp có dán một lá thư màu xanh lam.

Cô xé phong thư, Tô Tỉnh nhìn thấy tấm danh thiếp ở bên trong lộ ra hàng chữ nhỏ.

- ----"Kính gửi Lục Sơ Uyển tiểu thư."

Tô Tỉnh nghiêng đầu, "Này" một tiếng: "Đây không phải lễ phục của Lục Sơ Uyển sao?"

"Cái gì? Cái này sườn xám này là cho Lục Sơ Uyển sao?!"

Tô Tỉnh cầm lấy danh thiếp trên tay: "Nhìn cho kỹ, bên trên là ghi tên của cậu ấy đó nha!"

Lục Sơ Uyển vừa trở lại phòng liền nghe thấy những lời này.

Cô bất giác đặt tay vào vòng eo đang bị siết đến đau nhức của mình.

Ánh mắt của Phó Chi từ xa dừng lại trên người cô ấy, đôi mắt hạnh xinh đẹp mà toát lên vẻ lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Đi cởi ra."

Lục Sơ Uyển sửng sốt, sau đó khinh thường nói: "Dựa vào cái gì?"

Cô ấy nhìn về phía Phó Chi với giọng điệu rất khó chịu: "Mặc dù là em ghen ghét chị mặc váy đẹp, nhưng cũng phải chú ý đến tình huống bây giờ đi, nhìn rõ thân phận của mình bây giờ là con gái nuôi, đừng tự làm mất mặt mình ở trường nữa!"

"Nhưng váy trên người cậu là của Chi Chi." Tô Tỉnh đem tấm danh thiếp cùng sườn xám đặt ở một chỗ: "Cái này mới là lễ phục của cậu."

Lục Sơ Uyển nhìn Phó Chi một cái, cô đang đứng trước bàn trang điểm, bóng dáng ẩn hiện dưới ánh đèn sợi đốt chói mắt, khó có thể nhìn thấy biểu cảm.

Lục Sơ Uyển có thể cảm nhận được ánh mắt của các nữ sinh xung quanh đang nhìn cô ấy, mặc dù lúc này rất yên tĩnh và không ai nói chuyện, nhưng cô ấy lại cảm thấy rằng mỗi người trong số họ đều lộ ra sự ác ý mỉa mai, hết sức trào phúng cô ấy, giống như là ám chỉ cô ấy thấp hơn Phó Chi một cái đầu.

Cô ấy siết chặt lòng bàn tay, nghiêng người hỏi Từ Đồng Đồng: "Khi cậu cất chiếc váy đi, cậu có bỏ bức thư mà Cẩn Mặc đưa cho tớ vào hộp của Phó Chi không?"

"A? A... Đúng rồi, lúc nãy tớ hơi vội nên để sai..." Từ Đồng Đồng liếm liếm môi, mở miệng nói: "Được rồi Phó Chi, cái sườn xám kia là của cậu, cậu cũng chỉ là con gái nuôi mà thôi, còn mơ tưởng mang quần áo đẹp làm gì, đừng ở chỗ này chuốc lấy phiền phức!"

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hai người họ, bầu không khí trong phòng trang điểm ngưng lại.

Đầu ngón tay của Phó Chi xoa xoa trên màn hình điện thoại, lông mi cô rất dài, lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa vặn dừng lại ở chỗ eo của Lục Sơ Uyển.

Trên chiếc váy chỗ bên eo có một sợi chỉ bị kéo căng, không rõ ràng lắm nhưng sắp bị đứt ra.

"Không cởi đúng không?" Phó Chi cười một cái, cúi đầu gửi tin nhắn, giọng điệu vô cùng có ý đồ: "Được thôi, đừng có hối hận."

Lục Sơ Uyển bị cô làm cho sợ hãi, xùy một cái "Ngu xuẩn!" Cô ấy là mặc váy của mình, việc gì mà phải sợ Phó Chi nghi ngờ!

Từ Đồng Đồng cầm quạt điện nhỏ giơ về phía cô ấy: "Uyển Uyển cậu đừng tức giận, bộ váy này rất hợp với dáng người của cậu, chẳng lẽ không phải cô hai đặt riêng cho cậu sao? Phó Chi chỉ là ghen tị khi cậu mặc đẹp hơn cậu ta mà thôi!"

Vừa dứt lời, cửa của phòng trang điểm bị đẩy ra.

Bạch Dao cùng Hứa Vi hai người một trước một sau tiến vào.

Hứa Vi từ xa đã nhìn thấy con gái, cười một cái, đang muốn hỏi Phó Chi sao còn chưa thay lễ phục, liền nhìn thấy chiếc váy trên người cháu gái, sắc mặt cô liền tái nhợt, không thể tin vào mắt mình nói: "Uyển Uyển, sao con lại mặc cái váy cô hai may cho Chi Chi?!"

"Cái gì, Phó Chi ư?" Lục Sơ Uyển trong lòng căng thẳng: "Cô hai, cái váy này không phải đặt may cho con sao?"

Hứa Vi nói: "Đương nhiên là không phải cho con! Lễ phục của con chính là cái sườn xám màu đen ở kia, không phải mỗi bộ đều có danh thiếp đề tên sao? Sao con có thể lấy sai được?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play