Giao diện cuộc trò chuyện trên máy tính vẫn không có động tĩnh, im lặng được nửa phút, Lệ Nam Lễ mới gõ chữ tiếp: "Cái gì cũng ủng hộ?"
Phó Chi cũng không có kết bạn nhiều lắm, Lệ Nam Lễ là một trong số những hậu bối, còn cho cô tiền, cho nên cô cảm thấy Tiểu Lễ là người tốt, vì thế không do dự nói: "Đúng vậy."
"Tôi muốn hôn em một cái, em cũng đồng ý sao?"
Kèm theo năm lần chuyển khoản wechat, mỗi cái mười vạn.
Phó Chi theo thứ tự thu tiền.
Lệ Nam Lễ hô hấp cứng lại, hắn dựa vào trên sô pha, vàng tai hơi ửng đỏ, đuôi mắt cũng nhiễm một tầng phấn hồng, mờ mờ ảo ảo.
Còn chưa kịp nhắn tiếp, liền thấy cô gái nhỏ đầu bên kia gõ tới hai dòng.
"??"
"Cháu muốn đại nghịch bất đạo?"
Lệ Nam Lễ: "..."
Phó Chi biết Hứa Vi tay nghề không tồi, nhưng lúc nhìn thấy thành phẩm, vẫn là nhịn không được nhìn về phía mẹ nhiều hơn.
Chiếc váy được may từ vải lụa trắng, thân trên được quấn hai sợi dây màu đỏ không đồng đều quanh thắt eo, rất cổ điển nhưng lại mang một vẻ thanh xuân tươi tắn, phong cách trông rất văn chương.
"Con mặc thử cho mẹ xem nào." Hứa Vi kéo kéo làn váy: "Mẹ còn chưa có đính đá quý lên váy lụa, nhìn hơi đơn điệu, nhưng khi đính xong thì đảm bảo rất đẹp."
Phó Chi gật đầu, rất nhanh đã bước ra khỏi phòng, trên chân vẫn là đôi dép lông vịt màu vàng nhưng cũng đã đủ kinh diễm.
Chiếc váy lưới hai dây màu trắng ôm lấy dáng người cô một cách hoàn hảo, khiến cô trở nên mảnh mai xinh xắn, mái tóc dài được vén qua một bên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn như thiên nga.
Ánh mắt của Lục Dư Thâm dừng ở trên người cô một lúc lâu, sau đó cúi đầu xem điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại là ánh mắt của Hứa Vi không tự chủ được dính chặt trên người con gái.
Phó Chi kéo váy, nói với Hứa Vi: "Chỗ eo có chút rộng."
"Để mẹ sửa lại cho con." Hứa Vi lấy một cây bút đen, cô ấy cúi xuống trước mặt Phó Chi, khung xương của cô gái nhỏ chẳng lớn là bao, vòng eo một tay có thể ôm hết.
Cuộc thi ngày mai liền diễn ra, Hứa Vi đã tính toán cẩn thận.
Lúc ngẩng đầu lên, bởi vì thức đêm mà tuột huyết áp, cô ấy có hơi loạng choạng ngã về phía Phó Chi một chút.
Mặc dù Phó Chi tay mắt lanh lẹ đỡ Hứa Vi một phen, nhưng Hứa Vi vẫn có thể cảm giác được vừa rồi chạm phải cái gì đó rất mềm mại.
Hứa Vi sợ đến tái nhợt, vội vội vàng vàng kéo tay Phó Chi đang đặt trước ngực mình: "Chi Chi có đau không?! Để mẹ xem!"
Giọng cô ấy có chút nghẹn ngào, thực sự là lo lắng từ tận tấm lòng: "Vốn dĩ đã không lớn, nếu vì va chạm mà nhỏ hơn thì sao đây!"
Phó Chi: "..."
Phó Chi mím môi, cô còn chưa kịp lên tiếng phản bác lại!
Chuông điện thoại của Hứa Vi đã vang lên.
Là Bạch Dao gọi tới, Hứa Vi bật loa ngoài, giọng nói bên kia rất sắc bén: "Em dâu, cuộc thi hùng biện tiếng anh sắp tới, lễ phục em đặt cho Uyển Uyển nhà chị đâu rồi? Làm sao mà bây giờ vẫn chưa có giao tới? Con bé còn chưa mặc thử trước, nếu không vừa chỗ nào, chậm trễ thi đấu thì làm sao bây giờ?!"
"Uyển Uyển cũng muốn tham gia hùng biện tiếng anh sao?" Cặp mắt hạnh xinh đẹp của Hứa Vi chớp chớp: "Em không có biết."
Trước kia là cô ấy muốn giữ mặt mũi cho cháu gái, thường xuyên chạy tới chỗ nhà cũ, Lục Sơ Uyển tham gia hoạt động gì cũng sẽ nói cho cô ấy biết, cô ấy cũng sẽ tận dụng mọi khả năng chuẩn bị đầy đủ đồ cho cháu gái.
Nhưng hiện tại, lão phu nhân và Bạch Dao đều không thích Chi Chi, Hứa Vi đã một khoảng thời gian dài không quay về, đương nhiên sẽ không biết Lục Sơ Uyển cũng tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh.
Bạch Dao vừa nghe xong lời này liền hung hăng nói: "Em không biết? Ba năm qua, trường học có tổ chức bất cứ cuộc thi tiếng anh nào mà Uyển Uyển vắng mặt chưa? Em không biết mà cũng không đi hỏi sao? Em là cô hai của con bé mà cũng không biết quan tâm đến cháu gái, em còn chờ ai đến lo cho con bé?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT