"Xin lỗi cô Tôn, chắc là lúc nộp đơn em không để ý, điền sai tên."
Chu Đình Đình vén tóc ra sau tai, hơi hếch cằm lên, lại nhìn về phía Phó Chi, ánh mắt nhu hòa tinh tế.
Cô ấy nhẹ giọng nói: "Phó Chi, dù sao đây cũng là vinh dự của lớp, cậu sẽ không vì cảm xúc cá nhân mà bỏ chạy, lãng phí suất dự thi này một cách vô ích đúng không?"
Ánh mắt của Tôn Hà dừng ở trên người Phó Chi, hơi ngưng lại.
Dưới ánh nắng vàng ấm áp.
Cô gái nhỏ liếm liếm cánh môi, lông mi cong dài che khuất cặp mắt hạnh xinh đẹp.
Chu Đình Đình nhìn bóng dáng cao gầy của cô, hô hấp cứng lại.
Sau một lúc lâu, mới mở miệng khách sáo nói: "Cậu ở lớp học tập chăm chỉ như vậy, thi vấn đáp lại rất đơn giản, chỉ cần nổ lực một chút, nhất định có thể đoạt giải!"
"Cái này tôi biết."
Phó Chi nói rất chậm, rõ ràng là cái kiểu tùy tiện nhưng lại mang theo một chút kháu khỉnh khó hiểu, giọng nói nhẹ nhàng lộ ra chút uy hiếp: "Nhưng tôi tham gia, sợ cậu không thể trải nghiệm hết cảm giác."
Tình huống của Phó Chi, Chu Đình Đình từ chỗ Lục Dư Mặc nghe nói qua.
Luân phiên qua mấy cái cô nhi viện, sau đó được một gia đình nghèo ở trên trấn nhận nuôi, căn bản không được tiếp thu một nền tảng giáo dục vững chắc như Chu Đình Đình.
Cô dám nói ra câu như vậy, Chu Đình Đình ngẩn ra, một lát sau nhịn không được cười một tiếng: "Cậu nói, cậu sợ tớ không thể trải nghiệm sao?"
Phó Chi gật đầu, lời ít ý nhiều: "Ừm."
Tô Tỉnh nghe vậy, nhỏ giọng "Oa" một chút, trông có vẻ rất tự hào.
Chỉ là ánh mắt của Điền Nặc lại không mấy thân thiện, ném sách giáo khoa lên bàn: "Thật không hổ danh là từ nông thôn đến, vừa mở miệng đã nói dối! Không sợ bị vả mặt sao?!"
"Đình Đình từ nhỏ đã đăng ký học tiếng anh, kiểm tra chưa bao giờ thấp hơn 120 điểm! Phó Chi, cậu thì có chút thành tích gì, lại còn nói khùng nói điên như thế!"
Chu Đình Đình để Điền Nặc nói một chút, giọng điệu ngập ngừng: "Nặc Nặc, cậu đừng nói như vậy, có lẽ Phó Chi thật sự có năng lực... Đều là bạn học trong lớp, ai thắng cũng là mang vinh quang về cho lớp mà?"
Điền Nặc cười nhạo một tiếng: "Đình Đình, cậu đừng hùa theo cậu ta mơ mộng hão huyền! Không biết xấu hổ!"
"Đủ rồi!" Mắt thấy Điền Nặc còn muốn nói nữa, Tôn Hà đập bàn một cái, nghiêm khắc nói: "Các em cãi nhau cái gì? Muốn biến lớp học thành cái chợ phải không? Bây giờ lật sách ra học, còn về cuộc thi, Phó Chi, em có cái gì không hiểu thì cứ lên văn phòng tìm cô!"
Nhất Trung tổ chức cuộc thi hùng biện Tiếng Anh vào ba ngày sau, Hứa Vi được Lục Sơ Uyển báo rằng Phó Chi cũng sẽ tham gia, liền gọi con gái vào phòng lấy số đo, nói là phải may cho cô một chiếc váy.
Hứa Vi hiện giờ mới 38 tuổi, dáng người tinh tế, làn da trắng nõn, khí chất mỹ nhân được khảm vào tận xương cốt, bởi vì chăm sóc mỗi ngày, nhìn qua khiến người ta tưởng là thiếu nữ đôi mươi.
Cô ấy mặc một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng, đường cong lả lướt, mái tóc thả tự nhiên, tăng thêm chút nét duyên dáng của người phụ nữ trưởng thành.
Duyên dáng lại thuần khiết.
Phó Chi ngoan ngoãn mà nâng tay lên, Hứa Vi cầm thước dây đo vòng eo cho cô.
"Tuy rằng chỉ là cuộc thi do nhà trường tổ chức, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên mẹ được ngồi trong thính phòng và quan sát con, vẫn là nên chú trọng một chút."
Hứa Vi thu thước dây, đem bản phác thảo đưa cho Phó Chi.
Là một cái váy trơn hai dây có kèm lưới bên ngoài.
Hứa Vi nói: "Mẹ sẽ đính đá quý lên váy của con. Trong cuộc thi lần này, Chi Chi nhất định sẽ là người đẹp nhất, lộng lẫy nhất toàn bộ thí sinh!"
"Ý tưởng của mẹ rất hay." Giọng nói của Phó Chi rất nhẹ: "Nhưng cái chính là con chỉ tham gia hùng biện tiếng anh, không có liên quan đến việc xinh đẹp hay không."
Hứa Vi: "..."
Hứa Vi cụp mắt xuống: "Đạo lý này mẹ đều hiểu, nhưng mẹ là muốn con thua thì cũng phải xinh đẹp mà?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT