Từ cây kim châm được cô cắm chính xác vào từng huyệt vị.

Bác sĩ Chu bên ngoài xem sốt ruột: "Vớ vẩn! Quả thực vớ vẩn! Cứ châm mấy cái huyệt là có thể chữa được xuất huyết dạ dày sao? Thật buồn cười!"

Những người khác cũng liên tiếp lắc đầu nói: "Chúng ta làm bác sĩ, cho dù có tự tin đến cỡ nào vĩnh viễn cũng không thể nói một câu chắc chắn. Cô gái ấy tự phụ như vậy, làm sao có đủ bản lĩnh được!"

Thư Ký Lưu nở một nụ cười công nghiệp nói: "Đã nhờ tới thì không được nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì đã không nhờ, tôi tin tưởng Phó Chi tiểu thư."

Nhưng mà nội tâm: A a a! Muốn chết quá đi! Này rốt cuộc là đáng tin hay không tin cậy! Tôi thật sự sợ quá a a a a a!

Mà ở bên trong phòng.

Bảy cây kim châm của Phó Chi đã rơi xuống.

Tiếp theo, sáu cây kím lần được cắm vào thừa tương (8), lao cung (9), thượng tinh (10), bách hội (11), khúc trì (12), hải tuyền (13).

(8): Nằm ở dưới bờ cơ vòng của môi và cằm.

(9): Gấp các ngón tay vào lòng bàn tay, đầu ngón tay giữa chạm vào đường nếp gấp giữa lòng bàn tay (đường tâm đạo) ở đâu thì đó là huyệt

(9): Gấp các ngón tay vào lòng bàn tay, đầu ngón tay giữa chạm vào đường nếp gấp giữa lòng bàn tay (đường tâm đạo) ở đâu thì đó là huyệt.

(9): Gấp các ngón tay vào lòng bàn tay, đầu ngón tay giữa chạm vào đường nếp gấp giữa lòng bàn tay (đường tâm đạo) ở đâu thì đó là huyệt

(10): Từ mép tóc trước trán kéo lên 1 thốn chính là vị trí của huyệt thượng tinh.

(11): Nằm ngay ở đỉnh đầu, là điểm lõm chính giữa đỉnh đầu, giao giữa đường chạy dọc cơ thể và đường nối hai đỉnh vành tai hoặc giữa 2 đỉnh vành tai với đường chính cung

(11): Nằm ngay ở đỉnh đầu, là điểm lõm chính giữa đỉnh đầu, giao giữa đường chạy dọc cơ thể và đường nối hai đỉnh vành tai hoặc giữa 2 đỉnh vành tai với đường chính cung.

(11): Nằm ngay ở đỉnh đầu, là điểm lõm chính giữa đỉnh đầu, giao giữa đường chạy dọc cơ thể và đường nối hai đỉnh vành tai hoặc giữa 2 đỉnh vành tai với đường chính cung

(12): Khi để khuỷu tay gập lại, ở phần hõm ở đầu bên ngoài của đường gấp khúc khuỷu tay.

(12): Khi để khuỷu tay gập lại, ở phần hõm ở đầu bên ngoài của đường gấp khúc khuỷu tay

(13): Cong lưỡi lên, huyệt ở điểm giữa nếp hãm lưỡi, giữa huyệt Kim Tân và Ngọc Dịch.

(13): Cong lưỡi lên, huyệt ở điểm giữa nếp hãm lưỡi, giữa huyệt Kim Tân và Ngọc Dịch

Toàn bộ quá trình liền mạch hoàn thành.

Bác sĩ Chu thấy cô đâm mũi kim cuối cùng, cười nhạo một tiếng nói: "Cho dù châm đúng huyệt nhưng bệnh nhân cũng chẳng khỏi được, làm chậm trễ thời gian vàng để cứu bệnh nhân, nhất định sẽ phải ngồi tù!"

"Đúng vậy, không hiểu biết gì mà cứ ra vẻ ta đây, cũng không có giấy tờ hành nghề liền ở đây làm bậy!"

"Không đúng!" Giữa một loạt tiếng đồng tình, bác sĩ Triệu gắt gao nhìn chằm chằm vào tay của Phó Chi, lẩm bẩm nói: "Nhân trung gọi là Quỷ Cung, thiếu thương gọi là Quỷ Tín, đại lăng gọi là Quỷ Tâm...Mười ba quỷ huyệt, đây là mười ba quỷ huyệt!"

Bác sĩ Triệu giọng nói kích động: "Mau nhìn thủ pháp châm cứu của cô ấy! Cô ấy chính là dùng mười ba quỷ huyệt!"

Bác sĩ Chu bị kinh ngạc đến nhảy dựng, nhíu mày: "Mười ba quỷ huyệt? Sao có thể! Bác sĩ Triệu, anh điên rồi sao? Cô ta ở tuổi đó sao có thể dùng được thủ pháp này, anh chắc là mình không nhìn lầm chứ?"

Phải biết rằng mười ba quỷ huyệt là thuật châm cứu thần bí nhất, bởi vì châm cứu thường được sử dụng để chữa bệnh cho người, còn nó thì được dùng để chữa trị cho linh hồn.

Nó cực kỳ hiệu quả trong việc chữa các bệnh mà thuốc không có tác dụng. Tuy nhiên do y học cổ truyền Trung Quốc đã lưu truyền qua hàng nghìn năm, đến thời hiện đại thì bị cho là mê tín dị đoan và phản khoa học, dẫn tới hầu như phần lớn thủ thuật kỳ diệu đều bị thất truyền.

Mười ba quỷ huyệt đó là một trong số đó.

Bác sĩ Triệu gật đầu, ánh mắt hết sức cuồng nhiệt: "Ba năm trước đây, Hoa Quốc cử các danh y đi tham dự cuộc thi y học quốc tế, sở dĩ có thể thắng được, chính là dựa vào mười ba quỷ huyệt! Đáng tiếc, địa điểm tổ chức cuộc thi năm đó không công khai, chỉ đăng tải một đoạn ngắn ghi hình một tiền bối làm châm cứu. Tôi đã nghiên cứu rất nhiều lần, so với cô gái này, à không, vị tiền bối nhỏ này thủ pháp giống như đúc!"

Ánh mắt của các bác sĩ ngay lập tức đổ dồn vào người Phó Chi, bọn họ rất mau đã phát hiện, kim châm đâm vào trên người Lệ Nam Lễ đang chuyển sang màu đen.

"Cái đó.... Kim châm trên người Lệ thiếu đang khẽ động đậy sao?"

"Sách cổ ghi lại, mười ba quỷ huyệt dùng để trừ tà, nếu kim châm động, tức là trị liệu chính xác! Lệ thiếu được cứu rồi!"

So với mọi người đang vui mừng, bác sĩ Chu nghe xong những lời này đã khiếp sợ đến không biết mở miệng như thế nào.

Ông không ngờ rằng một cô gái nhỏ bị ông khinh thường mà có thể sử dụng được mười ba quỷ huyệt, giống như một cái tát thẳng vào mặt ông vậy.

Rất nhanh a.

Bác sĩ Chu vô thức chạm vào mặt.

Thật sự rất đau!

Từng kim châm yên tĩnh trở lại, Phó Chi mới bắt đầu rút kim ra.

Mười ba kim châm đều nhiễm đen toàn bộ.

Khi tất cả kim được rút ra, khuôn mặt Lệ Nam Lễ ban đầu đang tái nhợt cũng có lại vài phần sức sống, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.

Phó Chi chú ý tới, cuộn lại mảnh vải đựng kim châm, mở cửa.

Thư Ký Lưu thấy người đi ra, lập tức đi tới: "Phó tiểu thư, Lệ tổng của chúng tôi sao rồi? Khi nào ngài ấy mới tỉnh?"

Phó Chi lạnh giọng nói: "Nửa tiếng."

Thư Ký Lưu mừng đến phát khóc, anh kích động muốn nắm lấy tay Phó Chi khóc lóc cảm ơn.

Chỉ là theo bản năng giơ tay về phía trước, Phó Chi ngay lập tức lùi về sau hai bước, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.

Thư Ký Lưu: "...."

Thư Ký Lưu đi đến bên giường bệnh.

Phòng trong an tĩnh quá mức.

Không ai dám nói chuyện, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khó tin.

Mặc dù đã sớm biết Phó Chi không đơn giản, nhưng nghe cô nói Lệ Nam Lễ nửa tiếng sau sẽ tỉnh lại, vẫn là có cảm giác không chân thật như đang đạp lên bông.

Có bác sĩ càng không tin vào ma quỷ, đi lên trước kiểm tra cho Lệ Nam Lễ, sau đó mới hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

"Bệnh nhân đã qua cơn bi kịch! Không hổ danh là mười ba quỷ huyệt, quả nhiên là kỳ tích trong lịch sử trung y!"

Phó Chi nhìn người bác sĩ đang nói chuyện, rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù sao cũng là chính mắt thấy Phó Chi châm cứu, bác sĩ Triệu đối với cô rất khâm phục, vì thế cười tủm tỉm tiến lên hỏi cô: "Tiền bối, không biết cô đang xem cái gì?"

"Mặt trời."

Bác sĩ Triệu đã hiểu: "Cô đang nghiên ảnh hưởng của bốn mùa và tám chính khí* đến bệnh tình của Lệ thiếu sao?"

( Chính khí là tổng thể hoạt động công năng bình thường của cơ thể, khả năng điều tiết, thích ứng với hoàn cảnh, chống lại các yếu tố gây bệnh...)

Đúng là một bậc thầy giỏi a!

Một mét vuông cũng có thể nhìn ra sự tình!

"Không phải." Phó Chi lấy tay che trán, xuyên qua khe hở ngón tay ngẩng đầu nhìn lên, nhàn nhạt nói: "Tôi đang nhìn xem nó có phải mọc lên từ phía tây hay không."

"...."

Bác sĩ Triệu: "???"

Là ảo giác sao?

Tại sao ông cứ cảm thấy vị tiền bối này có chút, khụ.... nhỏ nhen?

Bác sĩ Triệu và bác sĩ Chu nhìn nhau, đều thấy một tia không tự nhiên từ mắt đối phương.

Mặt trời mọc lên từ phía tây, chẳng qua là một cách nói khoa trương mà thôi, tiền bối ấy vậy mà lại coi là thật?!

"Trước đó, tiền bối..." Bác sĩ Triệu hơi khó xử.

Phó Chi dựa vào cửa sổ bên cạnh, không trả lời.

Đôi chân thon dài tùy ý bắt chéo lên nhau.

Bác sĩ Chu thấy vậy, cắn răng, sau một lúc lâu mới đỏ mặt, hướng về phía Phó Chi nói lời xin lỗi: "Bạn nhỏ, y thuật của cô quả thật rất cao siêu, là chúng tôi trước đó quá nông cạn. Mong bạn nhỏ đại nhân rộng lượng bỏ qua, không nên so đo với chúng tôi."

Phó Chi lúc này mới gật đầu, ừ một tiếng, kéo rèm cửa lại.

Bác sĩ Chu nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy cô ngồi vào sô pha, cầm cây bút máy màu đen trên tay, từng nét từng nét viết toa thuốc lên tờ bệnh án.

Khung cảnh rất yên tĩnh.

Đôi mi mảnh mai của cô gái nhỏ rung lên như lông quạ, khuôn mặt lạnh lùng, xinh đẹp chết người.

Một lát sau, cô đưa đơn thuốc cho Thư Ký Lưu: "Mỗi ngày ba lần, uống trong một tháng sẽ thấy hiệu quả."

Thư Ký Lưu nhận lấy đơn thuốc, nhìn qua một chút.

Chữ viết của Phó Chi là kiểu chữ hoa tiêu chuẩn, khác một trời một vực với các nét chữ nghuệch ngoạc của các bác sĩ khác, anh xem qua thì có thể hiểu được chữ viết, nhưng lại không thể hiểu được công dụng chữa bệnh, cho nên nói: "Không biết bệnh của Lệ tổng chúng tôi là?"

"Uống lộn thuốc."

Ánh mắt Phó Chi chuyển đến giường bệnh, nhíu mày: "Chế độ ăn của... "

Cô đang nói một nửa thì dừng lại, bỗng dưng đụng phải đôi mắt hoa đào hơi giương lên, lông mày hơi cong, có chút xa cách lại hờ hững.

Lệ Nam Lễ đã tỉnh lại từ sớm.

Phó Chi sửng sốt một chút, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

Hiện trường như bị đóng băng.

Một giây.

Hai giây.

Vào giây thứ ba, Lệ Nam Lễ cong cong khóe miệng, cười thành tiếng.

Thư Ký Lưu chú ý tới sự khác thường của Phó Chi, xoay người lại, còn không kịp mở miệng, liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh của người đàn ông trên giường bệnh: "Lưu Mịch, đem bọn họ ra ngoài hết đi."

Giọng nói người đàn ông trầm ấm, như rượu gạo, như ngọc vỡ. Tuy chỉ là một câu nhưng lại rất dễ nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play