Hôm sau, trời đầy mây, gió lạnh che trời lấp đất thổi quét cả một thành phố.

Tiết học của lớp 21 kết thúc, Tô Tỉnh rất nhiệt tình đưa đến bên bàn của Phó Chi một ly trà sữa.

"Trà sữa matcha, ngon lắm." Cô ấy giải thích một câu, giọng nói rất êm tai: "Ngày mai tớ sẽ mang cho cậu sữa chua dâu lắc."

Ánh mắt Phó Chi rơi vào ly trà sữa trên bàn, đôi mắt hạnh sáng lên.

Bạn học trong lớp đều nhìn chằm chằm về phía cô.

Đôi mắt thanh tú cụp xuống, thu liễm một chút ánh trăng, sau nửa ngày, từ tốn nói: "Cảm ơn."

Khuôn mặt nhỏ của Tô Tỉnh đỏ lên, lắc đầu.

Ngay sau đó Phó Chi từ cặp sách lấy ra một cái bình sứ: "Đáp lễ."

Tô Tỉnh hỏi cô: "Đây là cái gì a?"

Phó Chi nhấp một ngụm trà sữa: "Thuốc Đông Y trị sẹo, dùng rất hiệu quả."

"Có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt tớ sao?" Tô Tỉnh lại hỏi.

Phó Chi gật gật đầu.

Tô Tỉnh hai mắt sáng lên: "Oa! Cái này cũng quá khoa trương đi! Mẹ nói tớ không chịu nổi thuốc mê, cho nên phải hẹn Tôn Tam Châm ở thủ đô để ông ấy dùng châm cứu rồi chậm rãi điều dưỡng mới có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt tớ."

Phó Chi cau mày, nói về vấn đề này: "Cho dù cậu có hẹn trước thì ông ta cũng không thể chữa khỏi cho cậu." Châm cứu tuy có thể kích thích bộ phận máu tuần hoàn, nhưng hiệu quả trị sẹo cũng không rõ ràng.

Điền Nặc bên cạnh nghe vậy, cười lạnh một tiếng nói: "Ồ, con người hiện nay thật là không biết trời cao đất dày. Tôn Tam Châm là một bác sĩ lão làng của Trung Quốc, ông ấy sáng tạo ra Tứ Đạo Bát Châm chính được cả quốc tế công nhận, ai cũng phải ngả mũ tán dương! Cậu nói thuốc của cậu so với châm cứu của ông ấy tốt hơn, sao cậu không nói cậu là sư phụ của ông ấy đi?!"

Phó Chi mím môi, gật đầu thừa nhận nói: "Tôi đúng là sư phụ của ông ấy." Tôn Tam Châm với Hà Minh là học chung một khóa, đều rất kém cỏi.

"..."

Điền Nặc nhìn Phó Chi như một kẻ ngốc, Tôn gia bao đời đều hành y, về mặt trung y tuy rằng xuống dốc, nhưng Tôn gia lại giống như cây xanh chiễm chệ trong giới y học Trung Quốc, sừng sững đứng yên.

Tôn Tam Châm mà chịu bái Phó Chi làm sư phụ?

Sợ rằng trong đầu Phó Chi đổ đầy thủy ngân đi!

Điền Nặc đảo mắt, giọng điệu mỉa mai nói: "Độ nổi tiếng của bác sĩ Tôn mà cậu cũng dám cọ! Hay cậu dứt khoát nói Tứ Đạo Bát Châm của Tôn gia cũng là cậu chế tạo ra đi?" Cái đồ không biết xấu hổ!

Phó Chi: "Ừ, là tôi chế tạo ra."

Tô Tỉnh bên cạnh cô "Oa" một tiếng, vẻ mặt sùng bái, đôi mắt mê muội: "Chi Chi, cậu đúng là giỏi quá!!"

Điền Nặc: "..."

Cô nàng này nghe cả nữa ngày rồi mà vẫn không biết thật giả? Còn hùa theo để chọc cười cô sao!

Tô Tỉnh nói: "Chi Chi, lễ vật này quá quý giá rồi, từ giờ trở đi mỗi ngày tớ sẽ tặng cậu trà sữa!"

Điền Nặc: "..."

Chú mày*, mẹ nó cậu là con ngốc chết tiệt!

("chú của bạn" có nghĩa là gì? Bất cứ ai quen thuộc với phương ngữ Bắc Kinh đều biết rằng đây thực sự là cách viết tắt của "X bạn chú".

Ở miền bắc, chú thường là tộc trưởng của gia đình, cũng là biểu tượng của phong cách và uy quyền, mắng chú của người khác thực chất là mắng tổ tiên tám đời của người khác, là để quét sạch mọi uy quyền của đối phương, là để thổi bay mọi kiêu ngạo của đối thủ.

Về sau, "Chú mày" trở thành câu cửa miệng, làm mất đi mùi thuốc súng chửi rủa và trở thành câu nói giữa những người bạn để trút sự bất mãn.)

Điền Nặc định mở miệng nói, Mã Minh Quyền từ ngoài phòng học tiến vào, đứng trên bục giảng vẫy vẫy tay xuống bên dưới: "Phó Chi, lại đây."

Phó Chi từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi theo phía sau Mã Minh Quyền ra ngoài phòng học.

Mã Minh Quyền vừa nhìn thấy cô, hốc mắt liền đỏ, đem giấy phép xin nghỉ học trên tay đưa cho cô: "Đứa trẻ ngoan, người chỉ có một lần chết đi, đi đi, về nhà gặp ông của em đi.".

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

Nội quy của Nhất Trung rất nhiều, trên cơ bản trong nhà không có cưới hỏi hay tang tóc thì học sinh không được cho phép xin nghỉ về nhà.

Phó Chi nhìn vài giọt nước mắt của Mã Minh Quyền hoàn hồn, rất nhanh chóng tìm ra lí do đằng sau.

Lệ gia người tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play