Hứa Vi thật sự là ủy khuất vô cùng.
Lần trước quay về nhà cũ Phó Chi đã chú ý đến vấn đề thể chất của lão phu nhân, nhưng là trung y. Vẫn cần nhìn, nghe và hỏi. Cũng rất muốn hỏi cặn kẽ rõ ràng, nhưng xét đến khả năng lĩnh hội của Hứa Vi, nhiều nhất cũng chính là gảy đàn tai trâu.
Phó Chi đi theo mẹ xuống dưới lầu, trước khi lên xe còn đặc biệt nhắc nhở: "Kỳ thật so với uống thuốc, châm cứu sẽ càng hiệu quả hơn, chỉ là mỗi đợt trị liệu đều mất hơn nửa giờ, mẹ có thể hỏi bà nội, xem bà có muốn châm cứu hay không. Con....con có một người quen, châm cứu rất lợi hại."
Hứa Vi nghe lời con gái nói, hơi suy tư: "Vẫn là ăn kẹo đi, châm cứu gì đó thì thôi, bà nội con cũng không mấy tin vào trung y, hẳn là sẽ không đi."
Tất nhiên Phó Chi cũng không ép lão phu nhân đến chỗ bạn mình để châm cứu.
Về phần Hứa Vi, cô chỉ muốn làm con gái vui vẻ, bản thân cô cũng không tin con gái của mình có thể nặn ra được thuốc để chữa bệnh.
Nhưng dù vậy, khi cô mở lọ thuốc ra, bên trong xe tràn ngập mùi hương thoang thoảng, Lục Cảnh Thanh đang lái xe cũng nhịn không được liếc mắt nhìn.
Thành phố A, bệnh viện số 3.
Vào ban đêm cũng ít người lui tới, trước phòng bệnh của lão phu nhân lúc này có một đám người.
Đều là bác sĩ khoa tim mạch.
Lục Cảnh Thanh vừa xuất hiện ở phòng bệnh, bầu không khí liền thay đổi.
Vô số ánh mắt đều nhìn về phía Lục Cảnh Thanh.
Trong nháy mắt như trút được gánh nặng.
Lục lão phu nhân xảy ra chuyện, lúc đưa người tới chỉ có đôi mẹ con này, cũng không khả năng đưa ra quyết định.
Phó Chi đứng bên cạnh người Hứa Vi, thờ ơ nhìn một màn này.
Lục Sơ Uyển giống tìm được chỗ dựa, trực tiếp đi đến bên người Hứa Vi, kéo cánh tay Hứa Vi: "Cô Hai, mọi người đến rồi!"
"Ừ, không sao, đừng sợ." Hứa Vi vỗ vỗ cánh tay Lục Sơ Uyển.
Ánh mắt Lục Cảnh Thanh lạnh lẽo dừng ở trên người bác sĩ phụ trách: "Tình huống hiện tại của mẹ tôi là như thế nào?"
Lý Phú Niên, chủ nhiệm khoa tim hàng đầu của bệnh viện số 3, thành phố A.
Hắn nhìn đơn xét nghiệm trên tay, nghiêm túc nói: "Người cũng đã tỉnh, bất quá trạng thái không quá tốt. Cậu cũng biết là cuộc phẫu thuật tim của bà ấy được thực hiện ở Bắc Kinh mà, về phần điều trị hậu phẫu và dưỡng thương, vẫn là bệnh viện bên kia rõ ràng hơn."
Sắc mặt Lục Cảnh Thanh trở nên nặng nề: "Vậy ý của chủ nhiệm Lý là để mẹ tôi đến Bắc Kinh chữa bệnh sao?"
Một vị bác sĩ khác vội vàng xua tay nói: "Lục lão phu nhân tuổi đã lớn, chưa chắc có thể chịu đựng được vài lần đi lại."
Chủ nhiệm Lý nói tiếp: "Lục tiên sinh có thể mời bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật cho bà cụ đến thành phố A là tốt nhất. Nếu không, bệnh viện chúng tôi cũng có thể thử điều trị. Nhưng về phần hiệu quả...."
Mấy vị bác sĩ có mặt ở đây nhìn nhau, vẻ mặt đều nghiêm trọng.
Con người ta đến tuổi già, ít nhiều gì cũng sẽ sinh bệnh tật, hơn nữa tim của lão phu nhân vốn đã không tốt, tâm tình không ổn định, bệnh viện chỉ có thể nói sẽ tận lực kéo dài sự sống của bà ấy, còn nói về việc sẽ khỏi hẳn thì cứ nằm mơ là được.
Bạch Dao liếc nhìn Lục Cảnh Thanh.
Trầm mặc một lát, Lục Cảnh Thanh gật đầu: "Bệnh viện bên kia tôi sẽ liên lạc, từ giờ đến lúc đó, mẹ tôi phải nhờ chủ nhiệm Lý chăm sóc rồi."
Lý Phú Niên ừ một tiếng, đi kê thuốc cho lão phu nhân.
Y tá bên ngoài phòng bệnh lập tức nhận được đơn thuốc, liền đi lấy thuốc.
Phó Chi đứng ở cạnh cửa, nhìn xuyên qua lớp kính, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua Lục lão phu nhân đang nằm trên giường bệnh.
Sau khi nghe nhóm bác sĩ kê toa thuốc, cô nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Tình trạng hiện tại của bệnh nhân nên phòng ngừa tái hẹp động mạch vành. Phương án điều trị của các người quá bảo thủ, không có tác dụng thực chất."
Mọi người sửng sốt, theo thanh âm quay đầu lại nhìn, liền thấy một cô gái dung mạo thanh tú nhưng tuổi cũng không quá lớn.
||||| Truyện đề cử:
Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Chủ nhiệm Lý nhìn thấy bản thân lại bị một cô bé nghi ngờ, lập tức nghiêm mặt, không vui nói: "Cô bé, con đang nghi ngờ phán đoán của ta sao? Ta làm nghề y nhiều năm, kinh nghiệm chữa bệnh phong phú, Lục lão phu nhân không dựa theo đơn thuốc mà ta kê để trị liệu, thì còn có cách nào để chữa bệnh?!"
Hắn nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt không hài lòng đánh giá Phó Chi.
Cô gái nhỏ nhìn khá xinh đẹp, nhưng chính là không biết lễ nghĩa.
Cũng không biết đã đọc qua mấy cuốn sách y học, còn dám đối với phương án trị liệu của hắn chỉ chỉ trỏ trỏ!
Ánh mắt Phó Chi lạnh lùng, đang muốn mở miệng nói chuyện, Bạch Dao bên cạnh lại nhảy dựng lên, quát: "Được rồi, Phó Chi! Con là bác sĩ hay chủ nhiệm Lý là bác sĩ! Từ cô nhi viện đi ra đều là thứ không có giáo dưỡng, chống đối bác sĩ, tự cho mình là thanh cao, há mồm ngậm miệng toàn những thứ vô nghĩa!"
Vừa nói, bà ta lại vội vàng quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm Lý, cười xin lỗi: "Trẻ con ở nông thôn không hiểu chuyện, cho dù đưa về Lục gia cũng là bùn nhão trét không lên tường, ông là người nhìn xa trông rộng, đừng cùng nó so đo, cũng đừng nóng giận, bệnh của mẹ tôi phiền ông chăm sóc nhiều hơn!"