"Lục tiên sinh, anh thật sẽ nhận nuôi Chi Chi sao?" Sự chênh lệch giàu nghèo hiện lên rất rõ ràng, Triệu Minh Toàn cảm thấy người của Lục gia là nhất thời cao hứng, trông giống sẽ không tận tâm.

Lục Cảnh Thanh nghiêng người chăm chú nhìn hắn, một lát sau, ngữ điệu không nhanh không chậm hỏi một câu: "Cậu là?".

Triệu Minh Toàn: "....."

"Tôi là ba nuôi trước đây của Phó Chi!".

Triệu Minh Toàn tuy rằng bị Lục Cảnh Thanh thái độ thanh cao làm cho khó xử, nhưng nghĩ đến hắn hiện tại vẫn là người giám hộ của Phó Chi, nhịn không được nói: "Lục tiên sinh, anh không biết tình huống của Chi Chi liền như vậy lỗ mãng tới nhận nuôi. Kỳ thật chuyện này đối với các người đều không tốt.".

Các gia đình bình thường đi cô nhi viện nhận nuôi, đầu tiên đều sẽ hỏi thăm rõ ràng tình huống của đứa trẻ cùng tính cách yêu thích, nhưng Triệu Minh Toàn nhìn bộ dáng của Lục Cảnh Thanh, càng giống tâm huyết dâng trào.

Thế là tốt bụng nhắc nhở: "Chi Chi, nhìn qua không có ngoan như vậy. Con bé tính cách cổ quái, thành tích học tập trước đây đặc biệt kém cỏi.".

"Chỉ là một đứa bé gái, thành tích không tốt có thể dạy, nếu không thích học cũng không sao, Lục gia cũng đủ tiền để nuôi con bé cả đời."

Triệu Minh Toàn nói đều nói đến nước này, không nghĩ tới Lục Cảnh Thanh sẽ có thái độ như vậy, không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Người đàn ông vẻ mặt tự nhiên, bóng lư kiên cường thẳng tắp, tựa hồ cũng không cho rằng đây là sự tình khó giải quyết, cuối cùng lấ tiền ra để nói chuyện, cũng không hiểu để chiếu cố lòng tự trọng của người nghèo một chút, làm như Triệu gia bọn họ khắt khe Phó Chi!.

Đây là cái sự chuyên quyền độc đoán của kẻ có tiền.

Triệu Minh Toàn nghĩ Phó Chi đối với 500 đồng của hắn cũng cự tuyệt, làm sao sẽ yêu thích cái loại thương nhân kín tiếng không bao giờ bỏ ra một đồng tiền như vậy?.

Liền lấy hết dũng khí nói, "Triệu gia chúng tôi tuy nghèo cũng hoàn nghèo, nhưng cũng đối xử với Phó Chi rất tốt, con bé ở chỗ này sống cũng rất tốt. So với cái loại sớm muộn sẽ xem con bé như vết nhơ mà trả lại cho cô nhi viện càng thêm an tâm!".

"Triệu tiên sinh!" Viện trưởng ở một bên nghe vừa vội vừa tức, theo bản năng nhìn qua phía của Lục Cảnh Thanh, Lục Cảnh Thanh dựa vào bên cạnh xe, một tay nửa đút trong túi quần, xương ngón tay hơi nhô lên.

Khuôn mặt nửa rũ xuống, như cũ có thể cảm giác được hắn chính là đang nhìn về phía của Phó Chi.

Căn bản không đem lời nói của Triệu Minh Toàn coi ra gì.

Viện trưởng nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó hướng về phía Phó Chi nói: "Chi Chi, Lục tiên sinh hôm nay liền muốn mang con đi thành phố A cùng Lục phu nhan cùng nhau chung sống, ý của con như thế nào?".

Phó Chi nhìn vẻ mặt chờ mong của viện trưởng, sau đó đem ánh mắt chuyển qua trên người Lục Cảnh Thanh.

Cô không nói chuyện, Lục Cảnh Thanh cũng an tĩnh đứng ở kia tùy ý để cô đánh giá.

Hai trái hồ lô chán ngắt đến với nhau, viện trưởng nhịn không được hoài nghi bọn họ về sau có thể ở chung thật tốt hay không.

Đang lo lắng, liền nghe thấy Phó Chi hỏi Lục Cảnh Thanh, "Chú sẽ không cần con sao?".

Không phải cẩn thận thăm dò, thanh âm của cô rất nhẹ, thậm chí không mang theo chút thăng trầm, phảng phất đối với cô mà nói, bị bỏ rơi cũng là chuyện thường tình.

Lục Cảnh Thanh nghe xong, trong lòng bỗng dưng có chút chua xót.

Lục phu nhân rất muốn có một đứa con gái, Lục Cảnh Thanh biết cô ấy thích Phó Chi, trong nhà nuôi thêm một đứa trẻ với hắn mà nói cũng không có gì áp lực.

Hắn rất kiên định: "Sẽ không.".

Dừng lại một chút, thấy cô gái nhỏ cùng vợ có đôi mắt hạnh giống na ná nhau, đều sáng lấp lánh như cùng cất giấu một ngôi sao bên trong, lại nói, "Con đã đến Lục gia rồi, chính là con gái của Lục Cảnh Thanh ta, không ai có thể xem con như một vết nhơ, cũng không ai dám đem con trở thành vết nhơ!".

Viện trưởng biết, Lục Cảnh Thanh là người nói được làm được, bà đem Phó Chi giao cho hắn cũng rất yên tâm, vì vậy lại nói: "Chi Chi, con về Triệu gia thu thập một chút hành lý liền có thể đi theo Lục tiên sinh đến nhà mới."

Phó Chi gật gật đầu, đáp ứng: "Vâng."

Triệu Minh Toàn khó tin nhìn hết thảy sự tình, khuôn mặt nhăn nheo đầy sự thất vọng và bất đắc dĩ.

Chiếc xe Land Rover rất mau từ trước mặt hắn lăn bánh đi, hắn còn không tới kịp dặn dò Phó Chi đi đến nhà mới phải hiểu chuyện hơn, không nên cùng con nhà người ta tranh chấp, trong túi di động trước một bước đã vang lên.

Hắn bắt máy, đầu bên kia điện thoại là mẹ Triệu hoảng loạn bối rối đến sợ hãi kêu: "Trường học bên kia gọi điện thoại tới, nói Du Du của chúng ta nói dối bắt nạt bạn học, đem Du Du của chúng ta đuổi học rồi!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play